Đời sống

Lớp học của trẻ em bị ung thư

TP HCMTrong căn phòng rộng 10 m2 của Khoa Ung bướu, Bệnh viện Nhi đồng 2, chị Lê Thị Mai đang tỉ mỉ gói món quà Trung thu về Phú Yên cho học trò cũ.

Bà Mai, 50 tuổi, chủ nhiệm câu lạc bộ cho biết: “Đó là Minh Tuệ, mồ côi cha mẹ từ nhỏ, được các sư cô nuôi nấng. Cô ấy bị ung thư máu, phải nằm viện điều trị và đến lớp học”, chị Mai, 50 tuổi, chủ nhiệm câu lạc bộ. Câu lạc bộ Nét chữ đẹp. Hai hôm trước, Minh Tuệ gọi điện thì thầm bày tỏ ước mơ được tặng quà Trung thu là một chiếc đồng hồ màu hồng.

Khác với các khoa khác, khu Ung bướu – Huyết học luôn ồn ào tiếng cười, tiếng khóc của trẻ nhỏ. Đây là khu vực dành riêng cho bệnh nhi ung thư. Những đứa trẻ ở đây đều có một điểm chung là coi bệnh viện như ở nhà bởi thời gian nằm viện, hóa trị, “uống thuốc” kéo dài nhiều ngày gần như không khỏi. Từ 5 năm trở lại đây, những đứa trẻ nơi đây có thêm một niềm vui mới: Đến lớp.

Minh Tuệ là một trong số hàng trăm bệnh nhân ung thư khác tham gia lớp học tình thương của cô Mai, may mắn khỏi bệnh và trở về nhà.

Em Lê Thị Mai và các em nhỏ mắc bệnh ung thư nhận hoa tại lớp học nhân ngày 20 tháng 11 năm 2019. Ảnh: Nhân vật cung cấp.

Lê Thị Mai và các em nhỏ bị ung thư nhận hoa tại lớp học nhân ngày 20 tháng 11 năm 2019. Hình ảnh: Nhân vật được cung cấp.

Năm 2017, trong những lần đến thăm và tặng quà cho các em nhỏ tại khoa, cô Mai nhiều lần nghe các em tâm sự “Em muốn đi học”, “Em nhớ các bạn ở trường”, “Đáng lẽ em phải có ngày hôm nay”. Em làm bài kiểm tra nhưng đang nằm viện, không biết mai có lên lớp không, cô giáo phạt em ”…

Những câu nói đó đã thôi thúc chủ nhiệm CLB Viết chữ đẹp mở lớp học ngay trong phòng bệnh. Bắt đầu một cuộc hành trình đặc biệt.

“Tôi lại gọi nó là đặc biệt vì học sinh là trẻ em mắc bệnh ung thư, lớp học là phường. Trẻ em không có mùa hè, một lớp học chỉ bắt đầu vào những buổi chiều muộn, nơi sĩ số chưa bao giờ ổn định dù chỉ một ngày,” cô ấy nói.

Chị Mai cho biết, khi trình kế hoạch với Ban Giám đốc bệnh viện và được thông qua, chị vui mừng khôn xiết. Nhưng cũng phải mất ba tháng để hoàn thiện mọi thứ. Từ căn phòng bệnh với đầy đủ vật dụng, Mai cùng 10 tình nguyện viên tự tay dọn dẹp, sơn sửa. Mọi thứ trong phòng phải đảm bảo vệ sinh, hạn chế lây nhiễm bệnh cho trẻ càng thấp càng tốt.

“Chúng tôi phải đi xin sách, vở cho các cháu học. Tệ nhất là khi chưa hoàn thành lớp học mà các cháu đã xếp hàng dài chờ đợi bên ngoài mới được vào lớp. Có cháu còn khỏe mạnh, phụ giúp dọn dẹp”. chung bàn ghế với các bạn nữ ”, Mai nhớ lại.

Cuối tháng 12/2017, lớp học chính thức hoàn thành, các con có buổi học đầu tiên. Mỗi lớp tối đa 30 trẻ và được chia thành nhiều nhóm nhỏ để thuận tiện cho việc giảng dạy. Trẻ đến lớp từ thứ 2 đến thứ 6 vào buổi tối. Hai ngày cuối tuần, cô Mai sẽ dành để dạy kỹ năng và cho các con vui chơi.

Những ngày đầu, các em vừa học, vừa đeo dây truyền IV, thấy thương cô nên đã nghiên cứu, chấp nhận mua sách đắt tiền để giảm sức viết.

Ngoài học tiếng Việt, Toán, ngoại ngữ, các em sẽ được dạy thêm về tâm lý, kỹ năng sống, âm nhạc, hát, vẽ … Theo bà Mai, dạy trẻ bình thường đã khó, đối với bệnh nhi ung thư càng khó hơn. Có khi đang học em bị ngất xỉu khiến cả lớp hoảng hồn. Hoặc đôi khi giáo viên đang dạy giữa chừng thì nhận được thông báo: “Xin cho con này truyền thuốc”, “Con kia uống thuốc ngay”. Khi đó, lớp học tạm dừng để bác sĩ đón học sinh đi khám. Cũng có em sợ đến lớp vì tóc rụng nhiều. “Cô ơi, con không đi học, đầu trọc rồi” – câu nói của cô gái khiến bà Mai nhói đau. Hôm sau, lớp trưởng tự tay cắt tóc, kêu gọi mọi người quyên góp, đội tóc giả để các em tự tin đến lớp.

Các em đến lớp không chỉ để học mà còn được vui chơi, vẽ tranh ... để có thêm niềm vui trong những ngày chiến đấu với bệnh tật.  Ảnh: Minh Tâm.

Các em đến lớp không chỉ để học mà còn được vui chơi, vẽ tranh … để có thêm niềm vui trong những ngày chiến đấu với bệnh tật. Hình ảnh: Minh Tâm.

Tại Khoa Ung bướu, chị cảm thấy ranh giới giữa sự sống và cái chết rất gần. Nhiều khi chúng ta tiếp xúc với bé hôm nay thì ngày mai chúng ta lại không thấy. Năm năm, có những cuộc chia ly không bao giờ hẹn trước. Cô Mai không chỉ dạy các em học đọc, học vẽ, học hát mà còn nhiều lần tiễn các em đi học.

Nhiều năm, nhiều nỗi buồn, nhưng cô chưa bao giờ từ bỏ. Đối với cô giáo của hàng trăm đứa trẻ kém may mắn này, cuộc đời vẫn cho những giọt nước mắt, nhưng vẫn hướng về tương lai.

Một ngày của năm 2020, bà Mai nhận được tin Phạm Hồ Đức Anh đã bình phục trở về nhà. “Lúc đó, tôi khóc rất nhiều, nhưng tôi khóc trong hạnh phúc vì con tôi vẫn còn sống”, cô nói.

Đức Anh hiện đang học lớp 7. Cuối năm học vừa qua, cậu bé gọi điện báo cho Mai là học sinh giỏi. Mặc dù không còn thường xuyên gặp gỡ cô Mai, các tình nguyện viên và những người bạn của cô nhưng Nguyên vẫn luôn nhớ về họ.

“Tôi luôn biết ơn những ngày ngồi trên lớp, các thầy cô đã ôn lại kiến ​​thức, dạy tôi biết yêu thương, sẻ chia. Mỗi lần hóa trị xong tôi rất mệt, nhưng nghĩ đến việc đến trường, tôi quên đi nỗi đau của bệnh tật. ”, bạn Đức Anh hiện đang sống cùng mẹ tại TP Thủ Đức chia sẻ.

Có rất nhiều tình nguyện viên và giáo viên đến lớp học, nhưng hầu hết họ đều bỏ cuộc chỉ sau một hai ngày vì quá khó. Nhưng cũng có những người đã đồng hành cùng Mai suốt 5 năm qua, trong đó có Nguyễn Nhật Hạ.

Bén duyên với lớp học, với các em từ khi Hà còn là sinh viên năm cuối cho đến khi ra trường đi làm. “Có thể thấy được tấm lòng của cô dành cho lớp và cho các em nhỏ. Như ngày Tết Trung thu cho các em hôm nay, cô Mai đã phải trăn trở từ nhiều ngày trước. Từ lo kinh phí, kêu gọi ủng hộ, chuẩn bị quà, bánh, lồng đèn. … để các con có một kỳ nghỉ trọn vẹn “, bà Hà nói.

Lớp học này không chỉ là điểm tựa tinh thần cho các em, mà ngược lại, các em đã giúp Hà và nhiều tình nguyện viên khác nhận ra giá trị của cuộc sống. “Chúng tôi là thế hệ trẻ, mới 27-28 tuổi, chỉ sống nửa đời người. Các em mới 5-6 tuổi nhưng đã gần hết cuộc đời”, cô nói. Gần gũi con nhiều năm giúp Hà hiểu được lẽ vô thường của cuộc đời. Nhờ đó, cô sống lạc quan hơn và quên đi mọi giận hờn, oán trách ngoài kia.

Bác sĩ Lê Thị Minh Hồng, Phó Giám đốc Bệnh viện Nhi đồng 2 chia sẻ, sự ra đời của lớp học đã mang lại cho các em nhỏ nhiều niềm vui và động lực để tiếp tục chiến đấu với bệnh tật. “Điều này rất tốt để điều trị hiệu quả hơn. Bệnh viện cũng muốn kết nối và duy trì lớp học này lâu dài”, bác sĩ Hồng nói.

Học sinh đến lớp với kim tiêm trên tay và lọ thuốc đã truyền dở dang trên đầu.  Ảnh: Minh Tâm.

Học sinh đến lớp với kim tiêm trên tay và lọ thuốc đã truyền dở dang trên đầu. Hình ảnh: Minh Tâm.

Dành thời gian đứng lớp, cô giáo 50 tuổi cũng nhận được nhiều phần quà từ phụ huynh và học sinh. Có khi vài quả trứng, mớ cá khô, bao gạo, bao bơ… bố mẹ mang từ quê lên biếu. Đôi khi đó là những bức vẽ màu sắc rực rỡ của những giáo viên tươi cười được vẽ từ những bàn tay vẫn còn vết tiêm.

“Những gì mình cho đi không bằng những gì mình nhận lại. Tình cảm mà các con cho đi, điều đó thật đáng quý. Bởi đôi khi không nhắc lại được, chỉ cần nhận lại một lần thôi”, bà Mai bộc bạch.

Năm năm đồng hành cùng lớp học đặc biệt, cô luôn tự nhận mình may mắn khi có được sự ủng hộ của gia đình. Đặc biệt là hai cậu con trai của cô, luôn ủng hộ tối đa cho công việc từ thiện của mẹ.

“Nếu có thời gian rảnh rỗi, các con tôi lại cùng tôi đến các lớp học. Gặp các con, các con mới hiểu cuộc sống quý giá biết bao. Mong rằng như những mầm sống của các con tôi sẽ tiếp bước mẹ, duy trì lớp học, nếu ngày mai tôi không còn sức ”, cô nói.

Minh Tâm

Với mục tiêu thắp lửa niềm tin cho các em nhỏ mắc bệnh ung thư, Quỹ Hy vọng phối hợp với Ông Mặt trời phát động chương trình Mặt trời hy vọng. Thêm một sự chung tay của cộng đồng là một tia sáng khác gửi đến các thế hệ tương lai của đất nước. Độc giả có thể xem thông tin chương trình tại đây.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *