Minh họa: QUANG ĐỊNH
“Bạn có mệt không?” Tôi hỏi. Đáp lại, cô cho biết mình mệt, vì ít đi xe. Trước khi đi, dù đã uống thuốc chống say nhưng cô vẫn lâng lâng vì… nôn vài lần. Cô bạn tân sinh viên, con gái chị chia sẻ: “Mấy hôm nay mẹ con em ốm mấy kg, chắc do lo cho con thi”.
Đứa trẻ dường như đã hiểu. Tôi vừa ra trường, cô ấy lấy chồng, sinh con, vậy mà giờ con trai tôi đã vào đại học như thuở mới chập chững vào Sài Gòn hơn hai mươi năm trước.
Tôi nói với cô ấy: “Em đi học bây giờ vui hơn nhiều so với anh. Lúc đó anh đi một mình, lúc đó không có điện thoại di động. Anh lên xe ngủ ngon lành, nhưng anh lấy. chỗ ngồi mà họ nhồi nhét. khủng khiếp … ”. Sau một hồi nghe câu chuyện của tôi, cô ấy rất vui, có lẽ vì cô ấy cảm thấy mình may mắn hơn cậu bé ngày xưa.
Đến sân trường đại học mà cháu sẽ theo học, tôi dẫn cháu và con gái đến gần nơi làm thủ tục nhập học, cháu bảo: “Giá mà chị chỉ đường cho em…”. Tôi trấn an để cô ấy yên tâm, “anh ấy ở đây”, tôi quay lại với cô ấy.
Hồ sơ của cô gái cũng nhanh chóng được hoàn thiện. Nhưng giờ đi học tốn kém quá, học phí mấy chục triệu mỗi năm. “Bạn có hai đứa con, nên chi tiêu nhiều tiền nhất có thể, để chúng được đi học. Tôi luôn nói về bạn – khi bạn có thể đi học nhưng cũng đã vào đại học – vì vậy gia đình bạn sẽ sớm trở thành một đứa trẻ. Hãy coi anh ấy như thần tượng, không ngừng cố gắng “, cô chia sẻ.
Tôi mừng vì mình cũng là động lực cho ai đó. Hóa ra chỉ cần bản thân cố gắng là có thể giúp được ai đó về mặt tinh thần.
Nhìn quanh cái sân rộng ấy, có những tân sinh viên tự đến nhập học, tôi đoán họ ở Sài Gòn nên quen đường. Nhiều bạn trẻ khác, gương mặt ngây thơ như tôi năm 18 tuổi được bố hoặc mẹ đưa đến trường. Cái dáng cha mẹ dắt con lên giảng đường đã quá quen thuộc, như chị tôi và cũng như bao bậc cha mẹ khác, chắt chiu từng đồng để “đầu tư” cho việc học hành của con cái.
Sự lo lắng và yêu thương của cha mẹ là những gì bạn mang theo để ở lại một con phố xa lạ, tiếp tục nỗ lực vì mong muốn thành công trong học tập và tạo dựng tương lai. Nói cha mẹ là bệ phóng của con cái, để con bay xa hơn vì thế luôn đúng.
Tôi bảo cô ấy về nhà an toàn, đứa bé sẽ không sao đâu. Tôi sẽ ở đây để thăm hỏi và giúp đỡ cô ấy khi cần thiết. Tôi thường làm điều này với các sinh viên năm nhất khác từ đất nước của tôi, chứ đừng nói đến các cháu của tôi. Khi đó các bạn nhỏ sẽ được nạp nhiều kiến thức và kỹ năng hơn, sống tự lập hơn khi không có bố mẹ bên cạnh.
Hành trình trưởng thành không bắt đầu bằng những lần xa nhà, xa gia đình – từ khi được bố, mẹ đưa lên thành phố để chúng ta cùng nhau đến giảng đường với những tin tức, những yêu thương, trìu mến …