Minh họa: ĐÔNG HỒNG KỲ
Ngôi nhà cổ là kiểu nhà sàn vách gỗ, mái ngói âm dương, do ông nội xây dựng từ những năm 60 của thế kỷ trước. Vào mùa lũ, sóng vỗ vào cột nhà. Vào mùa mưa, bố lại lo tìm những viên ngói để thay thế những miếng đã hỏng. Nhưng mùa nào nhà cạnh sông cũng lộng gió.
Những ngày dựng lại nhà là những ngày khó khăn của bố mẹ. Con trai đi học xa, thỉnh thoảng về lại rơm rớm nước mắt trước cảnh hai cụ già dựng chòi tạm bợ trên nền đất trước cửa để canh chừng thợ xây.
Nó quay lại bữa đầu tiên ngay khi đóng cừ tràm, bố tôi nói làm móng chắc lắm, mấy chục năm nữa tôi vẫn đóng được 2-3 tấm nữa.
Anh năm đó 19 tuổi, mặc kệ anh có về quê lập nghiệp hay không, nhưng cha anh bảo anh xây nhà ở giữa ồn ào. Bố kể, bố mẹ dành bao nhiêu tiền tiết kiệm được để mua những vật liệu bền nhất để truyền tuổi thọ của ngôi nhà cho các con.
Bởi theo truyền thống, khi xây một ngôi nhà mới, cha mẹ cố gắng giữ cái hồn của ngôi nhà cũ đó. Sân mới lát gạch nên bố mẹ tôi mua một chậu cây to để trồng lại cây mai già ở sân cũ.
Ngày Tết, ai lần đầu đến thăm nhà cũng sẽ được chỉ dẫn: bên kia cầu Tam Bột, bên tay trái có một ngôi nhà có hàng rào trắng, có giàn dây và nhiều mai vàng … Chỉ có ngôi nhà mà tự hào như hình ảnh mô tả.
Ngôi nhà mới vẫn rất rộng ở dãy ba như khi còn ở nhà sàn cũ. Hàng thứ ba được tính toán đến từng chi tiết nhỏ, nơi dán lời chúc Tết, bàn thờ ông Thiện, bậc để bày chậu vạn thọ ngày Tết, hàng thứ ba đủ chỗ cho vài bàn tiệc trong ngày giỗ. cái chết … bất cứ điều gì cẩn thận.
Trong căn nhà mới, bố mẹ làm một phòng khách rất rộng, là nơi để các cháu trải chiếu chơi đùa. Bộ salon bằng gỗ chạm khắc cổ được đổi nhiều lần mỗi lần trúng mùa của bố mẹ.
Phòng của bố mẹ và bà thông ra khu ăn uống để tiện đi lại. Bàn ăn liên thông với lối đi bên hông nhà. Mỗi lần về thăm quê, cậu con trai lại thấy mẹ ngồi đó như đợi từ lâu.
Sinh con một nên hai ông bà già mong muốn vợ chồng sinh thêm con. Vì vậy, mười năm trước, cha mẹ đã có một phòng cho cả hai con và một phòng cho cháu của họ trên lầu. Hai gian đó được đặt sau gian thờ, như một lời nhắc nhở nhà trai nhớ hết việc thờ cúng ông bà.
Chính giữa gian thờ là chiếc bàn thờ làm bằng ngọc có hoa văn rất độc đáo được ông bà mua từ giữa thế kỷ trước, vẫn còn đen và sắc nét. Hai bên tường treo đôi câu đối của ông nội mà bà con cô bác nào cũng ghi chép lại, người con trai đã thuộc lòng từ thuở hàn vi và kể:
“Tiếng đàn nền xưa, cha vẹn toàn, gương soi soi bóng.
Văn minh đời mới, gìn giữ con cháu tiếng thơm nước nhà ”.
Ban công phía sau của tầng này là một nơi kỳ diệu. Đó là nơi người con trai khi còn độc thân hay đọc sách trong kỳ nghỉ hè. Nơi mỗi chiều anh ngắm hoàng hôn ngoài sông, vợ ngồi nướng cá lóc với mẹ, mùi khói bốc lên xộc lên mũi.
Đây là nơi mà hai đứa con của chị khi về quê, sáng nào cũng chạy ra gọi ông bà nội cho nhanh. Đó là nơi mà anh thường chạy ra nhờ chị em, họ hàng dọn bát đĩa lên bàn thờ cúng cho đúng giờ …
Ngôi nhà được truyền từ đời này sang đời khác nên hồn cốt vẫn vững chãi như ngày xưa. Vẫn là không gian hướng về tổ tiên, hướng về tình cảm xóm giềng đầm ấm, vẫn là tình yêu thương dạt dào của bao thế hệ trong gia đình mình …
Bố mẹ anh vì thế không cần bắt con trai về quê, không cần nhắc nhở cũng phải dựng 2-3 tấm. Chỉ đơn giản vậy thôi nhưng cuộc sống của vợ chồng anh hay các con anh không thể tách rời …
Ngôi nhà được truyền từ đời này sang đời khác nên hồn cốt vẫn vững chãi như ngày xưa. Vẫn là không gian hướng về tổ tiên, hướng về tình cảm xóm giềng đầm ấm, vẫn là tình yêu thương dạt dào của bao thế hệ trong gia đình mình …