Mẹ đã nhóm lửa “hâm nóng” từ tóc xanh thành tóc bạc – Minh họa: MINH PHÚC
Gia đình nếu không có đủ tình yêu thương để “cưu mang” thì sẽ nhanh chóng trở nên cô đơn, lạnh lẽo như ngọn đèn đã cạn dầu. Bây giờ chỉ cần nhìn vào ngọn đèn và suy nghĩ thấu đáo hơn.
Tình vợ chồng cũng thật ý nghĩa. Nhiều cặp vợ chồng sống với nhau không bao lâu, hết tình nhưng ân tình dày dặn, rồi cũng tìm được sợi dây gắn kết, đưa nhau đi qua bao sóng gió. Bây giờ vợ chồng đã hơn chục năm, có nhiều lắm!
Đó là mẹ tôi. Và đó là khi mẹ mắng khi giận chồng và im lặng vài lần. Mẹ tôi không hiện đại đến mức thấy con gái khổ một chút là lôi kéo con bỏ chồng “đi làm con nuôi” như những bà mẹ trẻ khác.
Thời đại kỹ thuật số đã lâu rồi nhưng mẹ tôi vẫn miệt mài vặn lên vặn lại dây tóc của chiếc đèn dầu, đầu tiên là thắp lên để nhớ lại quãng thời gian khổ cực triền miên của cả nhà, sau đó là một cái cớ để ở lại bàn thờ. “nhìn mặt bố” cho đỡ nhớ.
Mẹ sinh ra trong chiến tranh, cơm ăn áo mặc thiếu thốn trăm bề. Đến bữa, trong chiếc bàn rách nát chỉ có bát bột sắn nhồi bo bo, ăn đến nỗi bật ra máu vì nóng quá. Quần áo được vá đi vá lại cho đến khi không còn tìm được chỗ để thêm vải, chỗ nào cũng nát.
Mẹ tôi được 2 tuổi thì bà ngoại mất. Mẹ tôi cho rằng, bà ngoại tôi mất đi sự “yên bề gia thất” vì bà là người tài đức vẹn toàn. Bà nội nằm võng ôm má, ru má ngủ rồi bà ngủ một giấc thật trọn vẹn. Khi đó, ông nội tôi còn sống, nhưng mẹ tôi đã trở thành trẻ mồ côi cả cha lẫn mẹ.
Ông nội ra đi khi mẹ vẫn còn trong bụng bà ngoại. Sau đó anh ta trở thành vợ chồng với một người phụ nữ khác. Những người con của “bà cô bé” sau này khi đã tiêu tán hết những sào ruộng rộng lớn của ông nội để lại, đã kéo xuống đòi lại mảnh đất cằn cỗi của mẹ.
Nhưng cũng công bằng là họ bị cán bộ phường mắng cho một cái tát rồi quay lưng bỏ đi, không một lần để ý đến mẹ mình nữa. Ngày giỗ ông ngoại, mẹ tôi lặng lẽ làm một mâm cơm đơn sơ để tỏ lòng thành kính. Cuộc sống nhàn nhã như vậy, mọi oán hận đều như một cơn gió thoảng qua rồi bay đi. Cuối cùng vẫn là quan hệ huyết thống.
Ai trong chúng ta cũng một lần mở mắt chào đời bằng cách mượn nỗi đau của người đã sinh thành ra mình. Họ đã chịu đựng nỗi đau khi sinh ra chúng ta, rồi không nỗi đau nào có thể giáng xuống được nữa. Mẹ tôi cũng dạy tôi như vậy: “Sau khi sinh con, con sẽ trở thành một con người khác, mạnh mẽ hơn gấp trăm ngàn lần”.
Nhưng tôi sẽ không đủ mạnh mẽ để vượt qua mọi sóng gió trong cuộc hôn nhân của mình nếu không có cô ấy. Vợ chồng tôi rất vội và mẹ tôi đã lên tiếng để giải quyết sự việc. Ai cũng phải xôn xao, nghe lời mẹ một lúc thì sẽ trải lòng ngay. Nếu không có mẹ “níu kéo” tôi lại, bản tính tự ái, hiếu thắng của tôi đã khiến tôi không ít lần phải ký vào giấy ly hôn.
Từ mẹ, tôi nhận ra chồng tôi cũng có phần giống bà: tình yêu vẫn âm ỉ trong tim, ẩn sau vẻ ngoài lạnh lùng, khô khan và tẻ nhạt.
Mẹ không chỉ sinh ra những đứa con mà còn cần mẫn nhóm từng ngọn lửa để tổ ấm gia đình cho từng đứa con. Nếu không có mẹ, tổ ấm của con đã có thể yên ấm!