Bà rịa vũng tàuRạng sáng tháng 10, anh Chu Văn Tuấn đánh thức con gái 5 tuổi dậy vệ sinh cá nhân để vào Bệnh viện Nhi đồng 2, tiếp tục hóa trị ung thư thận.
Hồng Phúc rón rén rời khỏi giường vì sợ đánh thức đứa con út 9 tháng tuổi. Cô tiến lại ôm tạm biệt con gái Thu Trang và vỗ về mái đầu trọc lốc động viên: “Con phải ngoan, đi chữa trị để về sớm với mẹ và các chị”. Cô bé dụi mắt muốn khóc theo bố và chú rể lên xe buýt về thành phố.
Thu Trang là con thứ 3 của anh Tuấn (37 tuổi) và chị Phúc (34 tuổi). Hai người sinh được 4 người con nhưng cả 3 người đều mắc các chứng bệnh hiểm nghèo khác nhau. Con gái đầu bị ung thư máu, con thứ hai mắc bệnh Down và trang bị ung thư thận.
Ông Phúc cho biết, chiều 30/5, khi cháu Trang đang học mẫu giáo thì cháu kêu đau bụng dữ dội nên cô giáo phải gọi mẹ đến đón sớm. Mua thuốc cho con uống nhưng không bớt, hôm sau chị Phúc đưa con lên bệnh viện tỉnh. Tại đây, bác sĩ phát hiện chị Trang có khối u trong bụng, nghi ung thư, cần chuyển lên Bệnh viện Nhi Đồng 2 (TP.HCM) để làm các xét nghiệm tiếp.
“Trước đây, tôi chỉ nghe người lớn mắc bệnh ung thư, không nghĩ trẻ em cũng mắc bệnh này”, anh Phúc nói.
Một tuần sau, anh Tuấn đưa con đi khám lại thì được bác sĩ thông báo khối u đã di căn lên phổi, cần phải phẫu thuật và truyền hóa chất. Thế là chị Trang phải nhập viện. Đi cùng tôi hôm đó, ngoài bố còn có chú rể. Trong khi anh Tuấn lo thủ tục giấy tờ thì Trang được chú ruột chăm sóc. Sau khi người chú về quê, người cha của 4 đứa trẻ vốn thường chỉ làm thợ hồ nay bắt đầu hoang mang. Cho các con ăn xong, anh Tuấn lao vào giặt giũ, phơi quần áo. Tranh thủ mua cháo cho con, anh cũng tranh thủ xếp hàng chờ để xin cơm từ thiện cho mình.
“Hầu hết các cháu ở đây đều ở với mẹ, chỉ có bé Trang ở với bố. Tôi không thường xuyên chăm sóc các cháu nên lúc đầu làm không tốt lắm”, anh Tuấn bộc bạch. Nhưng do cháu út còn bú mẹ, cháu thứ 2 9 tuổi bị bệnh Down nên mọi sinh hoạt đều phải một mình chị Phúc lo liệu.
Cách đây 11 năm, chưa đầy một tháng sau khi sinh con gái đầu lòng, anh Tuấn phát hiện mình bị u máu. Hai năm đầu đời, tháng nào chị Phúc cũng bế con từ Vũng Tàu lên Bệnh viện Nhi đồng 1 để điều trị bằng tia laser. Chị vừa vào viện xong thì chị đang mang thai đứa thứ 2, khi thai đã lớn thì phát hiện mình bị bệnh Down, không thể can thiệp được nữa.
Nhiều năm nay, vì con cái bệnh tật, bà Phúc không thể đi làm. Ngày thường, chị ở nhà chăm con, chăm mẹ chồng 80 tuổi và chăn gà, trồng vài sào kiếm tiền đi chợ. Gánh nặng kinh tế đè lên vai anh Tuấn với đồng lương thợ hồ mỗi ngày có việc mới hơn 300.000 đồng.
Khi bé Trang mắc bệnh ung thư, vợ chồng anh Tuấn không còn cách nào khác là phải vay mượn người thân để trang trải.
“Tiền thuốc của cháu do chương trình Mặt trời hy vọng bảo hiểm và hỗ trợ nên không quá đắt. Tuy nhiên, cứ cách một tuần cháu lại phải vào viện để hóa trị, tính cả tiền ăn, tiền đi lại cũng hơn 3 triệu”. về quê với con một tuần để đi làm chỉ đủ tiền vào Sài Gòn chữa bệnh ”, anh Tuấn kể.
Còn nhớ ngày thuyết phục con trai mổ khối u, anh ấy nói rằng không thể ở bên anh trong suốt ca mổ mà chỉ có anh với bác sĩ. Anh dặn con phải ngoan, không nên chống đối bác sĩ vì chỉ có thể cắt bỏ khối u trong cơ thể thì con mới khỏi bệnh được. Nghe lời bố, bé gái 5 tuổi nằm ngoan trên cáng để bác sĩ đẩy vào phòng mổ. Dù hay khóc vì nhớ mẹ nhưng khi được bác sĩ cho thuốc vào tĩnh mạch, Trang chủ động đưa tay ra cho bác sĩ làm, đau không chịu nổi. “Tôi không muốn chết”, Trang nói.
Có đêm, trên chiếc giường bệnh ngắn ngủi dành cho con, hai cha con anh Tuấn phải nằm chung với nhau. Hoang mang, quá mệt mỏi, người cha thức giấc không ngủ lại được, ôm con thức đến sáng. Anh kể, nhiều đêm nằm trằn trọc suy nghĩ một điều “Tại sao số phận cứ thử thách những đứa con nhỏ của mình?”.
Với mục tiêu thắp lửa niềm tin cho các em nhỏ mắc bệnh ung thư, Quỹ Hy vọng phối hợp với Ông Mặt trời phát động chương trình Mặt trời hy vọng. Thêm một sự chung tay của cộng đồng là một tia sáng khác gửi đến các thế hệ tương lai của đất nước. Độc giả có thể xem thông tin chương trình tại đây.
Hạ Vy