Bạn tôi nhắn lại giải thích: “Mẹ em mặc váy lần đầu, thuyết phục mãi mới dám mặc. Mẹ cứ bảo chân lấm tay bùn cả đời, ăn mặc không đẹp”. . Nhưng bây giờ cô ấy thích mặc một chiếc váy xinh xắn. “
Có nhiều bà mẹ như mẹ của bạn tôi, ở tuổi U60, bạn lần đầu mặc váy, lần đầu trang điểm, lần đầu đi biển, lần đầu đi ăn nhà hàng,… Tôi. Tôi vẫn thầm cảm động.
Mẹ tôi – một người mẹ mộc mạc, giản dị, mộc mạc. Mẹ tôi thỉnh thoảng đi khắp nơi ở tỉnh, nhưng ở thành phố nơi tôi sống, mẹ chưa có nhiều kinh nghiệm. Cuối tuần trước, khi bố mẹ ở quê lên thăm tôi, tôi đã tổ chức cho cả nhà ăn tiệc buffet tại một nhà hàng.
Trước khi đi, mẹ tôi rất háo hức, sau khi tô son, mẹ liên tục chọn trang phục để diện cùng chị em tôi. Các con đi ăn ít nhưng chụp hình đăng lên Facebook nhiều nên ai cũng diện váy, giày đẹp.
Cuối cùng, cô cũng diện một chiếc váy hoa dài đến đầu gối, rất hợp với dáng người của cô. Nhìn cảnh hai mẹ con tất bật lên taxi mà lòng tôi xốn xang.
Sau khi đến nhà hàng buffet, niềm vui tăng thêm một chút. Đó là khi bước vào, khi thấy một cô phục vụ lễ phép chào hỏi, dẫn mọi người vào bàn, mẹ cô ngạc nhiên: “Ôi, ở đây phục vụ chu đáo quá”. Đó là khi tôi dẫn mẹ đến khu vực trưng bày đồ ăn để thực khách thoải mái lựa chọn, mẹ ngạc nhiên: “Chà, sao mà ăn được nhiều món vậy?”.
Có những món mẹ nhìn thấy lần đầu rồi lại “ồ, ồ” thêm vài lần nữa. Tôi vừa cười vừa thấy thương mẹ.
Thật trùng hợp, tại nhà hàng hôm đó, tôi cũng gặp rất nhiều phụ huynh giống bố mẹ tôi – đó cũng là lần đầu tiên đi ăn buffet. Những đứa trẻ cẩn thận nắm tay từng phụ huynh có thị lực hơi kém, chân chậm chạp đi quanh từng quầy hàng, giới thiệu: “Đây là khu hải sản, đó là quầy đồ nướng, chiều kia là quầy tráng miệng”. Còn bố mẹ chúng, sức ăn không được tốt lắm, cứ nhìn xung quanh, quan sát là chính chứ có khi bưng đồ ăn lên bàn.
Khi đi ăn cơm với mẹ, tôi ăn ít hơn, cười nhiều. Cười vì những điều đã quen thuộc với tôi, nhưng với mẹ, lại trở thành một khám phá mới. Cười vì thấy mẹ rơi nước mắt vì món quá cay, hay nhăn mũi vì món chua nhưng cô vẫn quyết tâm ăn thử. Cười vì mẹ than, sao mấy đứa bây giờ chụp ảnh nhiều thế, ăn bữa cơm mà phải chụp cả chục tấm ảnh “chào hàng Facebook”.
Đi ăn cơm với mẹ, tôi mới biết bấy lâu nay chúng tôi đã quên mất cha mẹ trong cuộc mưu sinh của chính mình. Ra khỏi quán, mẹ tôi khen ngon và nói nhỏ với tôi: “Nhưng tốn kém quá, lần sau đừng dẫn chúng tôi đi ăn thế này nữa”.
Tôi nắm tay mẹ và nói: “Ăn thế này vui lắm. Không phải lúc nào cũng đông như thế này?”. Mẹ không nói gì với tôi nữa, chỉ có đôi mắt ươn ướt.
Thời gian trôi qua thật nhanh làm sao. Tôi nhận ra rằng khi chúng ta lớn lên, có thể cho bố mẹ nhiều trải nghiệm hơn, thì họ cũng đã già.
Khi đó, quần áo đẹp, đồ ăn ngon, đi chơi chỉ là thứ yếu. Điều quan trọng là khoảng thời gian đẹp đẽ khi cả gia đình hạnh phúc bên nhau. Chỉ vậy thôi.