Hà nộiCó lần bố mẹ sắp cưới nhưng Trần Hiệp từ chối, dọn ra ngoài ở và quyết định chỉ lấy người khiến trái tim mình rung động.
Trong căn phòng trọ rộng 15 m2 trên đường Đê La Thành, cô gái khiếm thị Nguyễn Thị Vân lần mò từng bước nhỏ, với tay lấy chảo đặt lên bếp theo chỉ dẫn của anh Hiệp. Sau đó, cô đặt vào tay người yêu một đôi đũa dài để anh ngồi khỏi xe lăn, với tay lên xào rau. Vừa xào đồ ăn, Hiệp tiếp tục chỉ cho Vân cách vo gạo, nấu cơm rồi lấy quần áo trong máy giặt ra phơi.
“Một người bình thường nấu cơm mất một giờ thì chúng tôi phải mất ba giờ”, Vân cười. Quý nhân phù trợ chỉ làm việc trong tuần nên thứ bảy, chủ nhật, hai vợ chồng trẻ cùng nhau đi chợ, nấu nướng, tự lo sinh hoạt. Vân làm chân cho người yêu trên xe lăn, còn Hiệp là đôi mắt của cô.
Vân sinh ra ở huyện miền núi Hữu Lũng, Lạng Sơn. Khi cô 13 tuổi, bỗng một ngày cô nhìn thấy cảnh tượng trước mắt như mờ đi. Bố Vân say xe nên trói con gái vào lưng rồi chạy xe máy hơn 100 km xuống Hà Nội chữa bệnh. Với đôi mắt sáng, Vân quay trở lại trường học, nhưng một lúc sau, ánh sáng xung quanh cô đã tắt.
“Từ đứa trẻ hiểu chuyện, nhanh nhẹn, cháu trở nên cáu gắt, khó tính. Nhiều khi không ai nói gì, nước mắt cháu cứ tự nhiên chảy dài. Nhìn cháu đau lòng lắm nhưng không thể làm gì được”, bà Ngô Thị Tiến, 47 tuổi, mẹ của Vân. , kể lại.
Hai vợ chồng nông dân đưa con đi bệnh viện, gọi thầy về cúng … nhưng vô phương cứu chữa. Vân bỏ học, chán nản và tuyệt vọng nên chỉ nằm một chỗ, đến mức vôi hóa cột sống. “Tôi từng nghĩ mình vô dụng, cuộc đời đã hết nên không muốn đi đâu, không nói chuyện với ai”, Vân nhớ lại.
Nhưng nằm cũng chán, cô dần lấy lại tinh thần. Cô con gái không muốn trở thành gánh nặng cho bố mẹ nên đã đứng dậy tập quen với bóng tối, đi lại trong ngôi nhà sàn bấp bênh. Cô thay mẹ rửa bát, quét nhà, nấu cơm. 18 tuổi, chứng kiến cảnh bạn bè tan học, đến những vùng đất mới để trải nghiệm, khát khao khám phá bản thân trỗi dậy trong cô.
Khi nghe tin có trung tâm dạy nghề cho người mù ở Hà Nội, cô bé xin mẹ xuống phố. Ở đó, Vân nhận ra mình không phải là người sống cô lập. Rất nhiều người dù mất đi đôi chân và cánh tay nhưng vẫn cố gắng sống và làm việc để nuôi sống bản thân. Cô bắt đầu tập tành sử dụng máy tính, sử dụng mạng xã hội để mở rộng vòng kết bạn và học nghề. Nhưng khi Covid-19 trúng đạn, cũng như bao người khác, Vân quay về nương tựa gia đình.
Một lần lướt mạng xã hội, Vân gặp anh Trần Hiệp, ở Hoàng Mai, Hà Nội. Cậu bé bại não sau cơn sốt cũng nghĩ rằng trên đời không có ai bất hạnh như cậu. Năm 2009, nhờ sự giới thiệu của một người quen, Hiệp gia nhập Hội Người khuyết tật quận Hoàng Mai và Trung tâm Sống độc lập Hà Nội. Năm 2017, Hiệp tiếp tục trở thành thành viên Câu lạc bộ Người lớn sống chung với bệnh bại não (CP Club) thuộc Hội Trẻ bại não Việt Nam (CPFAV).
Chàng trai ngồi xe lăn đôi khi vô thức khua tay múa mép, giờ đã suy nghĩ tích cực và muốn vực dậy những mảnh đời như chính mình. Anh trở thành nhà tư vấn cho những người cùng cảnh ngộ, truyền cảm hứng học tiếng Anh cho mọi người dù anh chưa từng đi học. Những chữ Hiệp có được đều do ông nội dạy ở nhà.
Vân rất ấn tượng với những gì Hiệp viết trên mạng xã hội. Làm bạn với anh, cô cảm thấy anh chàng này nói chuyện hợp tính, dạy cho anh nhiều điều hay nên cô có cảm tình với anh. Và chàng trai Hà Nội biết rằng dù mắt không nhìn thấy nhưng Vân luôn muốn được làm chủ, đúng như mong muốn của mình.
Vào dịp 20/10 năm ngoái, Hiệp hẹn đến nhà Vân chơi. “Đường vào nhà em gập ghềnh, nhà sàn, nếu không phiền thì rủ em lên chơi”, cô gái nói. Hiệp và một người bạn khác bị bại não, mượn chiếc xe thiết kế dành cho người đi xe lăn, cùng nhau lên Lạng Sơn. “Bình thường, tôi ngủ đến 7h mới dậy, nhưng hôm đó, tôi thức dậy lúc 4h sáng và không tài nào ngủ được”, cô gái lần đầu có bạn trai cho biết.
Nhìn thấy Vân đứng giữa sân, vẫy tay cao, cười rạng rỡ: “Nhà mình đây”, lòng Hiệp như tan chảy. “Vào thời điểm đó, tôi muốn ở bên cô ấy đến hết cuộc đời”, anh mô tả.
Nhưng đoạn đường hơn 100 km ngoằn ngoèo, leo dốc với Hiệp, không gian khắc nghiệt như đi qua cửa nhà sàn của Vân. Nhìn thấy hai bạn tôi, mẹ Vân vừa thương vừa xúc động. “Tôi trêu Hiệp rằng ‘Tự leo lên được thì cưới Vân’. Trêu chúng nó cho vui, ai mà biết chúng nó yêu nhau ”, bà mẹ này nói.
Khuya cùng ngày, chị Ngô Thị Tiến nhận được tin nhắn của Hiệp, xin phép được đi cùng Vân. “Chúng tôi nghĩ mẹ Vân sẽ không đồng ý, nhưng chúng tôi không thể nói không”, anh Hiệp nói. Anh hứa với mẹ bạn gái rằng sẽ chứng minh rằng anh có thể chủ động trong cuộc sống, là chỗ dựa chứ không phải gánh nặng cho Vân.
Từ một người sống phụ thuộc vào gia đình, anh ấy đã ra ngoài để kiếm sống, cùng với một người bạn khác bị bại não, bất chấp sự phản đối của cha mẹ. Mới tập sống một mình được vài ngày, Hiệp ngã khi vừa bước ra khỏi xe lăn vì không có ai đỡ, máu thấm đẫm 4 mảnh giấy lớn.
Bố mẹ giục anh về nhưng anh nhất quyết tự lập. Hiệp từng được gia đình mai mối cho vài cô gái nhà lành để vừa thương vừa chăm. “Có người từng đến nhà tôi chơi. Nhưng nếu không có duyên thì không thể sống với nhau cả đời”, anh Hiệp nói.
Quyết tâm về chung một nhà, cả hai phải học cách sống tự lập, anh xin phép mẹ Vân, sau đó mời cô ra Hà Nội làm việc. Đến tháng 5, Hiệp về Hữu Lũng đón người yêu. Với một người bạn, họ ở chung nhà ở Đống Đa.
Khi biết Hiệp và Vân ấp ủ mong muốn xây dựng tổ ấm cho riêng mình, bà Đinh Thị Lan Anh, Chủ tịch Hội Người bại não trẻ tuổi Việt Nam đã dành một phòng trọ cho hai người ở, đồng thời giúp họ đặt lên một cửa hàng nhỏ tên là “Chim cu cu” để họ kinh doanh đặc sản ba miền. “Người khuyết tật tìm được tình yêu là điều không dễ dàng, vì vậy được yêu sẽ là một trải nghiệm đẹp trong đời. Tôi luôn ủng hộ và động viên những người khuyết tật dám yêu và tự lực”, cô nói.
Hàng ngày, đôi bạn trẻ đăng bài giới thiệu sản phẩm trên mạng xã hội. Chàng trai nhận đơn hàng, hướng dẫn bạn gái đóng gói. Đôi khi, trên xe sáu, họ cùng nhau đi giao hàng, thay vì nhờ người giao hàng. Công việc kinh doanh của đôi vợ chồng trẻ ngày càng thuận lợi giúp cả hai tự tin hơn với lựa chọn của mình. Cuối tháng 9, Hiệp chở Vân về nhà mình chơi. Bố mẹ anh vui vẻ đón người yêu.
“Khi nào doanh thu từ cửa hàng ổn định, kinh tế ổn định hơn thì chúng tôi sẽ kết hôn”, anh Hiệp nói. Bà Ngô Thị Tiến, mẹ của Vân cho biết, bà vẫn lo lắng cho tương lai của hai con nhưng không còn nghi ngờ gì nữa. Sau bốn tháng, tôi ra Hà Nội sống tự lập, chị gái tôi đến thăm tôi ba lần. Nhìn ánh mắt con mình không còn buồn, nụ cười luôn rạng rỡ, chị biết quyết định của mình là đúng đắn.
“Là một người mẹ, tôi phản đối hay vì điều đó, tôi chỉ muốn con mình được sống vui vẻ, hạnh phúc. Tôi mừng vì từ nay con đã có thể có cuộc sống và sự lựa chọn của riêng mình”, bà mẹ này chia sẻ.
“Thay vì than thở, chúng tôi yêu cuộc sống của mình ở hiện tại. Chúng tôi muốn những người thân yêu của mình bớt lo lắng, không bị áp lực vì sự lựa chọn của con cái. Chúng tôi sẽ cùng nhau cố gắng, chắc chắn sẽ bớt cô đơn và gian khổ hơn”, Vân chắp tay siết chặt tay người yêu.
Phạm Nga