Kon TumBa năm trước, anh Lù Văn Chiến bước ra với đôi chân teo tóp, quần áo lấm lem màu để đón đoàn từ thiện mà không biết rằng từ đó cuộc đời anh sẽ rẽ sang một hướng khác.
Lần đầu gặp chàng trai khuyết tật, Trần Mai Vy – thành viên nhóm từ thiện Kết nối yêu thương – không cầm được nước mắt.
Ba năm sau, trong căn nhà nhỏ ở thành phố Kon Tum, Mai Vy mỉm cười khi thấy cậu bé Chiến thoăn thoắt đạp xe quanh sân. Ước mơ của chị gái cô là biến cậu bé thành một người bình thường và sống một cuộc sống bình thường đã thành hiện thực.
Lù Văn Chiến, dân tộc Nùng, sinh năm 2012 tại vùng núi Nậm Khoa, huyện Hoàng Su Phì, tỉnh Hà Giang. Mẹ anh bỏ đi, bố anh đi tù, anh lớn lên bằng hai bàn chân nhỏ xíu cùng nhau, từ nhỏ sống với bà nội và các dì. Cũng như hầu hết người dân trong làng, tuổi thơ của anh chỉ biết đến ngô và sắn.
Cái nghèo không khiến bà nội Chiến quên đi tương lai của mình. Năm 6 tuổi, bà bế đứa cháu chỉ nặng 10 kg với đôi chân lủng lẳng đến trường. Được sự giúp đỡ của bạn bè và thầy cô, đến hết lớp 1, Chiến đã biết đọc và viết tiếng phổ thông cơ bản.
Tháng 9/2019, trong chuyến thiện nguyện tại xã Nam Khoa, một Việt kiều Na Uy đã chụp được bức ảnh Chien Lelet lội bùn, cùng bạn bè đến trường trong một ngày mưa.
“Có ai biết bác sĩ có thể giúp em bé này không?”, Chàng Việt kiều đăng tải trên trang cá nhân. Một nhóm thiện nguyện gồm các gia đình có trẻ em khuyết tật, có trụ sở tại TP.HCM, biết hoàn cảnh của Chiến nên đã kết nối với giáo sư, bác sĩ Trần Anh Tôn – một bác sĩ khoa chấn thương chỉnh hình đang sinh sống và làm việc. ở thành phố Melbourne, Úc. Anh ta chấp nhận cho Chiến chữa trị, nhưng với điều kiện phải thăm anh ta qua video. Đến đây, câu hỏi được đặt ra, ai biết tiếng Anh có thể đến Hà Giang để giúp bác sĩ Tôn kết nối với cậu bé?
Cách Hà Giang 1.500 km, chị Trần Mai Vy, giáo viên dạy tiếng Anh ở thành phố Kon Tum có con trai đầu bị bại não. Đã nhiều năm đưa con đi chữa trị, thấu hiểu nỗi khổ của những đứa trẻ khuyết tật, nhìn thấy hình ảnh của Chiến, chị liền nhấc máy gọi cho chồng: “Mấy hôm nữa anh ra Bắc công tác. thu xếp công việc để chăm sóc hai con, giúp tôi việc nhà ”. Cùng với một người bạn, vài ngày sau họ khởi hành đi Hà Giang.
Nghe tin có nhóm tình nguyện viên từ miền Nam ra giúp cháu Chiến, ông Nông Xuân Dũng – nguyên hiệu trưởng Trường Phổ thông Dân tộc bán trú Tiểu học Nam Khoa đã báo ngay cho gia đình, nhờ đưa bé trai đến trường. “Ở đây chỉ có tín hiệu 3G để nói chuyện với bác sĩ ở phương Tây và chữa trị chân cho cậu bé”, cô giáo thuyết phục.
Bác và bà nội nghe vậy đã tìm cách đưa Chiến xuống đúng giờ, mong có phép màu để em có thể chạy nhảy cùng các bạn trong làng.
Khi khám bệnh, bác sĩ Tôn khẳng định có thể chữa khỏi nếu có người đưa Chiến sang Úc, nhưng cả nhóm tình nguyện viên không thu xếp được công việc để đồng hành cùng anh.
“Bé cứ sống thế này thì không có tương lai”, câu nói của người bạn khiến Vy suy nghĩ rất nhiều. Trở về từ Hà Giang, hình ảnh cậu bé lấm lem bùn đất mãi ám ảnh cô. Sau đó vài ngày, Vy ngỏ ý muốn chồng đưa Chiến sang Úc chữa bệnh. “Tôi muốn anh ấy trở thành một người bình thường và sống một cuộc sống bình thường”, cô nói với chồng.
Tháng 11 năm 2019, chuyến bay hy vọng của Chiến đã cất cánh. Trong hành trình này, Vy dẫn theo cậu con trai 17 tuổi bị bại não.
Tại Bệnh viện St John of God Berwick, Melbourne, ca phẫu thuật kéo dài 9 tiếng đồng hồ cả bàn chân và hông phải của Chiến đã được Giáo sư Trần Anh Tôn và nhóm của ông thực hiện thành công. Sau ca mổ, chị Vy gửi con trai 17 tuổi cho một người quen rồi cùng các y tá chăm sóc chân cho Chiến cũng như tập vật lý trị liệu.
Ngày thứ ba sau ca mổ, cậu bé bắt đầu tập đứng bằng hai chân của chính mình. Vy kể, lần đầu tiên đứng thẳng, Chiến trợn tròn mắt, đỏ hoe. Nhiều khi tập luyện vất vả, vết thương rỉ máu, ướt đẫm băng nhưng cậu bé không hề kêu đau và tiếp tục tập luyện. “Sức chịu đựng của con trai tôi quá lớn nên tôi cũng tự nhủ sẽ cố gắng đến cùng”, người mẹ kể lại.
Một lần đi chơi, Vy thấy cậu bé bó bột viết trên chân mình. Một bên, Chiến viết “Con yêu mẹ”, chân còn lại viết “Mẹ Vy”, bên cạnh là vẽ trái tim. Lúc này, cô chợt nhận ra chàng trai từng là xa lạ đã yêu cô đến nhường nào.
Sự thay đổi kỳ diệu của Lữ Văn Chiến sau đó đã được nhiều tờ báo ở Australia đưa tin. Họ gọi anh là “Lucky boy” – cậu bé may mắn. Một tờ báo viết: “Đó là sự may mắn đến từ sự cố gắng nỗ lực của rất nhiều người tốt, trong đó có mẹ Vy”.
Đầu năm 2020, được bố mẹ cho về nhà, Chiến đã đi lại được nhưng vẫn phải đeo nẹp định vị. Họ ở lại trung tâm nhóm thiện nguyện ở Sài Gòn để tập luyện rồi về Kon Tum ăn Tết, dự định 1 tháng sau mới về.
Nhưng Tết đã lâu, vì lo con cái và công việc nên Vy chưa thể đưa Chiến về lại Sài Gòn. Đôi chân của cậu bé cũng cần một thời gian dài để hoàn thiện, nếu đưa về Hà Giang chăm sóc thì rất khó. “Có như vậy thì đôi chân mới trở lại như xưa, phí công sức của mọi người”, chị Vy nói với chồng khi thuyết phục anh Chiến nhận nuôi.
“Chúng ta đã có một đứa con bại não rồi, hãy nuôi nấng cậu bé này, con có đủ mạnh mẽ không?”. Trước câu hỏi của chồng, Vy trả lời, chỉ cần gia đình đoàn kết thì khó khăn anh tin là có thể vượt qua được.
Khi có giấy tờ chính thức, Chiến được mẹ nuôi xin vào học lớp 2 ở Kon Tum, kém các bạn một năm. Nhiều lần thắc mắc tại sao anh lại có họ khác với hai anh em mình, người mẹ giải thích để anh luôn nhớ về nguồn gốc của mình. Nghe vậy, Chiến lại đùa, khi lớn lên sẽ đổi họ của mẹ thành Lự cho giống anh.
Hai năm sau ca mổ, chị Chiến giờ đã có thể tự đi lại mà không cần sự hỗ trợ của mẹ. Hàng ngày, anh đạp xe hoặc tự đi bộ đến trường. Đang theo học lớp 4 trường tiểu học gần nhà, mẹ Vy nhận xét con trai khá thông minh và mong muốn sau này trở thành bác sĩ. “Tôi tin rằng anh ấy có thể làm được,” cô nói.
Đồng hành cùng Mai Vy trong thời gian dài có chị Trần Ngọc Trâm, thành viên nhóm thiện nguyện Kết nối yêu thươngtôn thờ bạn bè bằng tình yêu thương và đầy trách nhiệm với các em nhỏ thiệt thòi: “Không chỉ với Chiến mà với những em nhỏ khuyết tật khác, Vy luôn có một sự nhẫn nại và yêu thương hiếm có”, Trâm chia sẻ. nên.
Hè năm nay, khi dịch bệnh ổn định trở lại, cả nhà lại có dịp đưa Chiến về thăm họ hàng, thầy cô và bạn bè ở Hoàng Su Phì. Nhìn thấy cậu bé chạy nhảy, ai nấy đều vừa ngạc nhiên vừa vui mừng vì không thể tin được cậu bé với hai chân rã rời, cử động được bằng tay nay lại có thể tự đi lại mà không cần ai trợ giúp.
Trên chuyến xe về, Chiến ríu rít cả ngày, thỉnh thoảng lại ngâm nga vài bản nhạc lạ. Người mẹ không hiểu, tò mò quay sang hỏi: “Con hát gì vậy?”, Chiến bẽn lẽn: “Tối qua, cô chú dạy cho con một bài hát Nùng mới”.
Hải Hiền