TP HCMNgồi trước gương, nhìn mình trong bộ váy cô dâu, chị Huỳnh Thị Thanh Xuân, 30 tuổi, lặng đi một lúc lâu như vẫn chưa tin được “hôm nay mình cưới”.
“Đáng lẽ tôi phải làm cô dâu cách đây 6 năm”, anh Xuân duỗi tóc, tươi cười với thợ trang điểm hôm 28/8.
Thanh Xuân nhớ lại, năm 2015, gặp anh Trần Thiện Phúc tại nơi làm việc. Họ trở thành một cặp sau vài tháng quen nhau. Năm 2016, cả hai quyết định về chung một nhà. Đăng ký kết hôn đã được ký, chụp ảnh cưới, in thiệp mời và phát nhưng gần đến ngày cưới, cô dâu bất ngờ lên cơn co giật, ngất xỉu.
Anh Phúc, 32 tuổi, tiếp lời vợ, năm đó mới gửi thiệp thì một tuần sau anh phải gọi điện cho từng người báo hủy đám cưới. Ai cũng bất ngờ, nhiều người không tin vợ chồng anh xảy ra chuyện nghiêm trọng nên chia tay chưa kịp thờ.
Mọi chuyện bắt đầu vào khoảng cuối tháng 11/2015, Xuân phát hiện ở lòng bàn tay có những chấm đỏ li ti rồi lan ra khắp người. Sau hai tháng dùng thuốc, chị đi khám da liễu và được bác sĩ chẩn đoán là bị dị ứng thuốc. Khi đó, cô gái nghĩ đó là bệnh ngoài da nên không lo lắng, vẫn đi làm hàng ngày. Sau một thời gian điều trị bằng thuốc, bệnh tình không có dấu hiệu thuyên giảm, cơ thể anh Xuân bắt đầu xuất hiện những vết bầm tím, mụn nhọt mọc ngày càng nhiều ở chân và tay.
Một ngày cuối tháng 7/2016, Xuân đang cầm chổi quét nhà thì bất ngờ choáng váng, mắt thâm quầng rồi gục xuống nền nhà, ngất xỉu. Tỉnh dậy, chị thấy mình đang nằm trên giường Bệnh viện Truyền máu Huyết học TP.HCM. Lần này, bác sĩ chẩn đoán Xuân bị thiếu máu não. “Mọi việc diễn ra lúc đó tôi thấy bình thường. Tôi vẫn rất tỉnh, cứ nghĩ nằm nghỉ vài ngày rồi về nhà”, cô kể.
Tối hôm đó, bà Nguyễn Thanh Hằng, 65 tuổi (mẹ chị Xuân) vừa đi rửa bát về thì thấy con gái lên cơn co giật, sùi bọt mép rồi ngất đi, bên cạnh là quả chuối đã ăn dở. Hôn mê 4 ngày, khi tỉnh dậy, Xuân thấy mình nằm trong khoa Thận Bệnh viện Chợ Rẫy TP.HCM, xung quanh là đủ loại dây điện.
Sau khi nhập viện một tuần, PGS. PGS.TS Nguyễn Thị Bích Hường, nguyên Phó trưởng khoa Thận (Bệnh viện Chợ Rẫy) gọi mẹ cháu Xuân vào phòng để thông báo: “Con chị bị viêm thận Lupus, là bệnh nặng nhất trong số các bệnh nhi đang điều trị tại khoa này. Tỷ lệ sống sót chỉ là 1% ”.
Người mẹ lúc đó không nói nên lời. “Tôi không thể tin được, con trai tôi vẫn đi làm bình thường, giờ nó ốm sắp chết thật khó tin”, bà Hằng nhớ lại.
Những ngày sau đó, Xuân dần mất đi dấu hiệu của sự sống. Cô gái trẻ còn được chẩn đoán suy tim, viêm phổi, nhồi máu não, động kinh … Chưa kể Xuân còn bị thiếu máu nặng do bệnh thalassemia.
Nhận được tin vợ sắp cưới chỉ còn 1% sự sống, anh Phúc đứng ngoài nhìn người đối diện qua tấm kính phòng bệnh mà lạc lõng, bất lực. “Nhìn vợ đau đớn, tôi chỉ ước mình có thể gánh nỗi đau đó cho cô ấy”, anh nói.
Những ngày sau đó, trừ những lúc đi làm, anh dành phần lớn thời gian cho Xuân. Nhiều lần bà Hằng thấy thương con, xót chồng. Một hôm cô nói nhỏ vào tai Phúc: “Cô ấy thật may mắn khi gặp được anh. Nhưng cô ấy không mong cuộc đời mình cũng chôn vùi. Anh nên chọn một cô gái tốt hơn”.
Nhưng hôm sau vào viện, chị vẫn thấy Phúc nằm cạnh con gái như mọi khi.
Phúc cho biết, anh nghĩ mình còn nợ vợ một đám cưới nên nguyện chờ cả đời cô khỏi bệnh. “Dù có từ bỏ cuộc sống của mình, tôi cũng sẽ không từ bỏ cuộc hôn nhân này”, anh nói với vợ.
“Mỗi lần gặp vợ, tôi đều động viên, trêu đùa. Ngày nào bác sĩ cũng bảo làm thế này, thế kia, vợ mở lời chia tay nhưng tôi dập tắt ngay ý định đó”, chàng trai 32 tuổi kể. cũ nói.
Phúc cho biết, anh là con trai trưởng trong gia đình, sau đó hầu hết những người biết chuyện đều khuyên anh Xuân nên bỏ đi. Chỉ có bà ngoại ở quê lên thăm, trước khi về còn nắm tay nói “dù sao chúng ta cũng là vợ chồng, có yêu người ta cũng đừng bỏ”. “Tôi cảm thấy có thêm động lực để tiếp tục với vợ mình,” anh nhớ lại.
Chị Huỳnh Thị Thanh Xuân kể, những ngày hấp hối trên giường bệnh, nghĩ đến việc mất đi khả năng làm vợ, làm mẹ, trở thành gánh nặng cho người thân, chị chỉ mong được giải thoát.
Sau một thời gian ngắn từ cô gái nặng 50 kg, Xuân chỉ còn 37 kg, bụng phệ như phụ nữ mang bầu. Hàng chục lần người nhà phải ký cam kết sinh tử.
Cô nhớ lại, ngày đó bệnh viện như ở nhà. Xuân phải nhập viện hơn 60 lần khi bệnh tình ngày càng nặng. Giai đoạn khó khăn nhất là ngày cô được chỉ định truyền huyết tương. “Một túi huyết tương lớn gồm 20 túi nhỏ, truyền liên tục từ 12 giờ trưa đến tận khuya. Cứ như vậy trong 9 ngày, mỗi túi 10 triệu, chưa kể tiền thuốc”, chị Xuân nói.
Sau hai năm chiến đấu tại bệnh viện, cô gái trẻ đã làm nên kỳ tích với tốc độ hồi phục nhanh, trở thành bệnh nhân đặc biệt nhất trong công trình nghiên cứu của nhóm PGS. PGS.TS Nguyễn Thị Bích Hường. .
Đến đầu năm 2022, chị Xuân nhận kết quả và hoàn toàn được về nhà và chỉ trở về khi hết thuốc. Cô đã chính thức thoát án tử hình. Hôm đó, cặp đôi sắp cưới cách đây 6 năm ôm nhau khóc trong hành lang bệnh viện.
Sau khi xuất viện, Phúc vẫn về nhà chăm sóc Xuân như mọi ngày. Anh ấy không đề cập đến tương lai. Bất ngờ trước đó một ngày, Phúc ngỏ lời cầu hôn lần hai: Cưới nhau đi. “Tôi đã ấp ủ từ lâu và chỉ chờ cơ hội được dắt tay lên bàn thờ như ý”, anh nói.
Ngày 28/8, Thiên Phúc nắm tay Thanh Xuân bước vào lối đi trong sự chúc phúc của người thân và bạn bè.
“Hôm đó, tôi đứng nhìn hai con mà chỉ biết cười vì nước mắt đã khô. Hạnh phúc là vậy nhưng cũng đầy lo lắng”, bà Hằng trăn trở.
Vượt qua bao sóng gió, cả hai đã được nở nụ cười mãn nguyện trong ngày vui. Sau đám cưới, Xuân vẫn cùng chồng kinh doanh cửa hàng thời trang. Cô cho biết, mẹ chồng cũng dần hiểu và thương cô như con gái.
“Tôi không nghĩ đến ngày mai. Mỗi ngày mở mắt ra nhìn thấy chồng vẫn ở bên, còn thở, tôi cảm ơn cuộc đời. Cùng nhau vượt qua mọi thử thách, cùng nhau trân trọng khoảng thời gian hiện tại “nhau”, đôi bạn trẻ nắm chặt tay nhau, cười với nhau, cho biết.
Minh Tâm