Đời sống

28 năm tình nguyện xem đường tàu

Bắc giang11 giờ 30 phút sáng thứ bảy, đang ăn cơm thì anh nghe điện thoại đổ chuông. Anh Phúc với tay cầm còi và hai lá cờ rồi chạy ra đường tàu cách đó khoảng 200m.

Đã 28 năm nay, người dân trong ngõ 225 phố Xương Giang, phường Ngô Quyền quen thuộc với hình ảnh người đàn ông xuất hiện bên lề đường cắt ngang tuyến đường sắt Hà Nội – Lạng Sơn mỗi khi có đoàn tàu chạy qua. .

Anh Phúc đứng gác trước đường ngang dân sinh tại ngõ 225 đường Xương Giang, phường Ngô Quyền, TP Bắc Giang trưa 22/9. Ảnh: Kim Sơn

Ông Phúc đứng gác trước đường ngang dân sinh tại ngõ 225 đường Xương Giang, phường Ngô Quyền, TP Bắc Giang trưa 22 tháng 9. Hình ảnh: Kim Sơn

“Ngoài những chuyến tàu khách có giờ cố định, tàu hàng không biết đậu lúc nào nên chuyện phải bỏ bữa là chuyện bình thường”, ông Kiều Văn Phúc, 62 tuổi, nói.

Ngã tư này nằm trong khu vực đông xe cộ qua lại vì gần hai trường cấp 2 và cấp 3, đối diện ngay ngõ 225 là bến xe Bắc Giang nên tình hình giao thông càng thêm phức tạp. Trong khi đó, đoạn tàu này không có barie, rào chắn hay nhân viên đường sắt túc trực cảnh báo.

Năm 1994, vợ chồng anh Phúc mở quán phở ở đầu hẻm để cải thiện thu nhập. Từ ngày bán hàng, anh đã chứng kiến ​​nhiều vụ tai nạn thương tâm do thiếu chú ý. Vậy nên với việc quạt bánh, người đàn ông từng là lính thông tin đã tự nguyện trở thành người đứng ra cảnh cáo khi thấy tiếng còi tàu.

“Lúc đó, tôi chỉ nghĩ đơn giản, tại sao mình có điều kiện là nhà ở gần đây, để tiện trông coi quán ăn mà không tự giác đứng gác, cảnh báo nguy hiểm cho mọi người khi tàu đến? ” anh tâm sự.

Nhưng hành động này của ông Phúc khi đó khiến nhiều người bất ngờ. Mọi người thắc mắc “không hiểu sao đi làm ăn ở, vác tù và hàng tổng”. Người đàn ông 62 tuổi cho biết nhiều lần bị thù. Một lần anh ta chạy ra và nắm tay một người phụ nữ đang cố băng qua đường sắt, anh ta đã bị mắng vì cho rằng cô ta là “kẻ biến thái”. Chỉ đến khi tàu gặp sự cố, anh mới hiểu lý do và quay sang cảm ơn rối rít.

Ông Kiều Văn Phúc, 62 tuổi, đã 28 năm tình nguyện làm bảo vệ tại đường ngang dân sinh trong ngõ 225.  Ảnh: Kim Sơn.

Ông Kiều Văn Phúc, 62 tuổi, đã 28 năm tình nguyện làm bảo vệ tại đường ngang dân sinh trong ngõ 225. Hình ảnh: Kim Sơn.

Gần 30 năm xung phong làm gác chắn tàu, ông Phúc không nhớ mình đã cứu được bao nhiêu mạng người. Mới đây nhất, anh Triệu Văn Ngọc, chủ một gara ô tô trên địa bàn phường Ngô Quyền ngồi sau xe máy của chị gái. Vì trời tối, anh không biết sắp có tàu nên quyết định băng qua.

“Lúc đó, chú Phúc hét lên từ phía sau, lao tới giữ tay lái. Hai anh em nhận ra tàu đang lao tới”, anh Ngọc kể. Kể từ hôm đó, anh coi anh Phúc như ân nhân, người thân trong gia đình, hết lần này đến lần khác đến thăm.

Những người được anh Phúc cứu có một cán bộ ngành đường sắt tên Tiến. Lần đó, anh Tiến đi xe đạp băng qua đường sắt. Dù biết tàu sắp tới, anh muốn dừng lại nhưng xe mất phanh. Anh Phúc vội cho xe đạp lùi khi tàu đến gần. Quá xúc động vì thoát chết ngay trước lưỡi hái tử thần, anh Tiến lao vào ôm anh Phúc khóc nức nở. Ngày 30 Tết năm đó, gia đình ông Tiến đến thăm gia đình ông Phúc và nói lời cảm ơn.

Nhiều năm “vác tù và hàng”, người dân quanh vùng càng hiểu ông Phúc. Khi có người qua đường, họ dừng xe máy để bắt tay, cảm ơn và đưa tiền. Có người đưa cho anh một bộ đồng phục để anh mặc ở nơi làm việc để dễ nhận biết.

Chị Hồng, bán nước trước cổng bến xe Bắc Giang cho biết, khi anh Phúc không ra cảnh báo, tai nạn chết người đã xảy ra rất nhiều. “Những vụ tai nạn thương tâm đã ảnh hưởng rất nhiều đến tôi và nhiều hộ kinh doanh ăn uống cạnh bến xe vì bị người dân ám ảnh không dám qua lại. Từ khi có anh Phúc làm bảo vệ, số vụ giảm hẳn, bà con chúng tôi” và các cháu đi học ở đây rất yên tâm ”, bà Hồng nói.

Bà Nguyễn Thị Tân, Phó chủ tịch phường Ngô Quyền xác nhận, ông Phúc tình nguyện làm gác tàu ở đây từ rất lâu và liên tục cho đến nay. “Cuối năm 2019, qua sự giới thiệu của tổ dân phố số 8, phường đã ký hợp đồng canh giữ lối đi dân sinh qua đường sắt tại ngõ 225 với ông Kiều Văn Phúc với mức trả 2 triệu đồng một tháng”. , vị lãnh đạo cho biết. phường cho biết.

Gần ba mươi năm làm việc ở đây, ông Phúc cho biết đã thuộc lòng các khung giờ tàu chạy qua đây, thậm chí có thể nhận ra đoàn tàu sắp đi qua bằng tiếng còi từ xa.

“Khi được ký hợp đồng, tôi có động lực hơn và nhận ra rằng mình cần có trách nhiệm hơn với công việc. Nhưng dù không được trả lương, nhưng chỉ cần sức khỏe tốt, mắt tốt, miệng ngoan thì tôi sẽ tiếp tục. chiến đấu, “anh nói với một tiếng cười.

Kim Sơn

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *