Sáu năm trời rong ruổi khắp Hà Nội, Sài Gòn, Nông Văn Phương chỉ ước mơ có một công việc ổn định để nuôi sống bản thân.
3 giờ chiều một ngày đầu tháng 9, khi công nhân xưởng gỗ ở huyện Bình Chánh, TP.HCM tan ca, nhân viên bảo vệ Nông Văn Phương vội vàng mở sổ, ghi giờ ra vào. sau đó để họ ký. Xong việc, anh ta chạy về quận 11 tắm rửa, nấu nướng để chờ ca bảo vệ quán nhậu ở TP.Thủ Đức. “Có nghề là quý lắm rồi nên dù phải đi xa hay vất vả thì mình cũng không bao giờ từ chối”, chàng trai 25 tuổi, quê ở xã Nậm Ban, huyện Mèo Vạc, tỉnh Hà Giang cho biết.
Từ ngày vào Sài Gòn, Phương không nhớ nổi mình đã xin việc ở bao nhiêu nơi, nhưng hầu hết đều từ chối khi thấy làn da đỏ ửng, nổi vảy của mình.
Nàng tiên cá, chàng trai bị đày ải, người rừng … là những cái tên gắn bó với anh suốt tuổi thơ. Năm 2005, câu chuyện về cậu bé 8 tuổi mắc bệnh vảy nến toàn thân hiếm gặp, sống một mình trong túp lều bìa rừng suốt 4 năm đã thu hút sự quan tâm của dư luận và báo chí cả nước.
Phương cho biết, năm hai tuổi, da cháu bắt đầu nổi những nốt mẩn đỏ như mụn nước, sau đó lan ra khắp người, bong tróc thành từng lớp như vảy cá. Nhìn thấy dáng Phương, bà con lối xóm cho rằng Phương bị bệnh phong, nếu không cách ly sẽ lây bệnh cho cả xóm, cay đắng cho rằng đó là “tướng mạo hiểm ác” nên mọi người tránh xa. Hàng xóm hốt hoảng xua đuổi, bố mẹ Phương dựng một túp lều cách nhà vài trăm mét, sát bìa rừng, cho đứa con ở riêng dù năm đó mới bốn tuổi. Không được chăm sóc, tình trạng của Phương ngày càng trầm trọng. Lớp vảy dày đến nỗi tay cậu bé không thể cúi xuống, khi cố gắng duỗi ra thì da nứt ra và rỉ máu, chân cũng bị teo đi vì lười vận động.
4 năm sau, Phương được báo chí phát hiện, các nhà hảo tâm quyên góp tiền chữa trị. Khi đó, cậu bé 8 tuổi chỉ nặng 13 kg. Từ đó, trong túi xách của Phương luôn có một tuýp thuốc mỡ để làm mềm da. Thân thể tuy ốm yếu nhưng rất ham học. Trường cách nhà 14 km, Phương thức dậy lúc 2 giờ sáng, sáng theo những con đường gập ghềnh, sỏi đá để đến lớp.
Năm 2015, mẹ Phương mất vì bệnh ung thư khiến gia đình càng thêm khó khăn. Cả năm chỉ có một vụ ngô, một vụ lúa, không đủ tiền cho ba anh em đi học. Phương bàn với bố kế hoạch ra Hà Nội tìm việc làm. Anh Nông Văn Liêng không nói gì, trầm ngâm bên bếp lửa hồi lâu rồi khẽ gật đầu.
Một buổi chiều cuối năm 2016, Phương bắt xe khách từ Hà Giang về Hà Nội, trong túi chỉ có 175.000 đồng. Anh lang thang xin việc, tối ngủ co ro trên ghế đá. Sau nhiều lần bị từ chối, Phương được nhận vào làm bảo vệ tại một cửa hàng thời trang.
Trời Hà Nội vào mùa đông rất lạnh khiến làn da của Phương bắt đầu khô ráp, nứt nẻ. Một vài khách hàng ra vào nhìn anh ngại ngùng rồi nói với quản lý, Phương phải nghỉ việc.
Đang lúc chán nản, anh được một người quen gợi ý “vào Nam đi, có mùa đông đâu”. Suy nghĩ hồi lâu, Phương quyết định gom hết tiền tiết kiệm mua được vé tàu vào TP.HCM. “Lúc đó, tôi chỉ nặng 48 kg, thân hình thấp bé, lại có vảy hay bong tróc da nên khi đi xin việc người ta không dám nhận”, anh tâm sự.
Sau nhiều đêm suy nghĩ, Phương nghĩ ra cách viết bài đăng trên mạng xã hội: “Xin chào, mình là Nông Văn Phương, người bị bệnh vảy nến từ nhỏ, mình mới vào Sài Gòn và rất muốn tìm việc làm. . Nếu có nhu cầu, mọi người có thể liên hệ với mình qua số điện thoại … “. Vài ngày sau, một người liên lạc nhờ anh giao sầu riêng giúp. Phương khóc hết nước mắt vì sung sướng.
Miền Nam không có những ngày lạnh giá, nhưng Phương phải đối mặt với cái nắng gay gắt khiến làn da đỏ ửng, bỏng rát như bị bỏng. Vào mùa hè, anh chỉ có thể giao hàng vào sáng sớm hoặc khi tời đã tắt. Ra đường, anh luôn che kín cơ thể bằng áo dài tay, khẩu trang, đội mũ … Theo anh Phương, đây là cách để khách không hoảng sợ.
Đơn hàng không thường xuyên, cuộc sống của chị Phương vô cùng khó khăn. Có những hôm, anh ngồi bó gối nghe điện thoại của bố, đến khi bố hỏi: “Con có sao không?”, Cảm xúc của anh như vỡ òa. Anh muốn kể cho bố nghe thật nhiều về những lần bị từ chối, bị từ chối, về mức lương không đủ trả tiền ăn ở. Nhưng cuối cùng, anh vẫn đáp: “Con không sao đâu, bố”.
Tắt máy, Phương quay lại tìm việc. Cũng nhờ bài đăng trên mạng xã hội, một công ty bảo vệ đã gọi điện cho anh, mời anh đến thử việc tại một cửa hàng ở quận 1. Người quản lý thương hoàn cảnh của Phương nên nhận việc nhưng vẫn khuyên anh “cẩn thận”. không được đứng yên. tránh xa khách, em ạ ”.
Ngày mưa hay nắng, chàng trai quê Hà Giang vẫn cần mẫn lái xe cho khách, xếp xe, lau yên xe. Phương cho biết, khi mình có khuyết điểm, mình phải nỗ lực gấp đôi, gấp ba lần người khác để hoàn thiện. Vào dịp Tết năm đó, một khách hàng ở Gò Vấp thích chàng trai chăm chỉ đã đề nghị tặng anh 1,5 triệu đồng. Tuy nhiên, anh từ chối vì từ khi có việc làm, Phương chỉ mong sống bằng chính thực lực của mình. Mức lương 6 triệu mỗi tháng được anh cân đối chi phí thuốc thang, tiền ăn, ở, đi lại.
Tết đến, Phương chọn ở lại TP.HCM thay vì về quê để tiết kiệm. Năm ngày nghỉ là khoảng thời gian anh cảm thấy cô đơn nhất. Anh nói nhớ mùi thịt heo gác bếp, khao khát được ngồi nướng ngô giữa buổi sáng trong trẻo, được nắm tay anh bên ánh lửa bập bùng. Nằm trong phòng trọ, Phương muốn ngày tháng trôi qua thật nhanh để tiếp tục làm việc.
“Tôi không có nhiều bạn bè nên đi đâu, làm gì cũng một mình. Từ khi bố có gia đình khác, hai cô em gái đi lấy chồng, nhiều lúc khó khăn, buồn bã, muốn gọi điện về nhà là tôi bắt máy”. Đặt nó xuống lần nữa. Hơn ba năm qua, tôi đã cố gắng chăm sóc bản thân. Đối với một người bị bệnh từ nhỏ, có thể tự lo cho mình cũng là một điều hạnh phúc “, Phương nói.
Anh Nguyễn Bắc Toàn, 39 tuổi, ở cùng phòng với chị Phương cho biết, dù bệnh tật nhưng anh sống rất tự trọng. Có giai đoạn công ty bảo vệ thiếu người nên cho anh đi làm, khi đó họ tìm người xin nghỉ vì sợ bệnh vảy nến. Không có tiền thuê, Phương đi lang thang và được Toàn rủ vào ở cùng.
“Ban đầu ai cũng sợ bệnh vảy nến nhưng sau đó ai cũng mến chị Phương hiền lành, chịu khó”, anh Toàn nói. Sau khi xin được việc, Phương trả lại ngay số tiền đã vay và chia đều tiền thuê nhà, tiền xà phòng, tiền xăng xe… với mọi người.
Hiện Phương được nhận vào làm bảo vệ, trông công nhân cho một xưởng gỗ. Ngoài thời gian đó, mỗi khi có người khác túc trực, anh đều nhận lời. Có hôm, thời gian làm việc của Phương lên đến 12 tiếng, kết thúc lúc rạng sáng.
“Trải qua bao khó khăn, tôi tin hôm nay mình sống tốt thì ngày mai sẽ tươi sáng hơn”, chị Phương nói.
Ngọc ngân