Căn nhà cấp 4 nằm sâu trong hẻm của anh Nguyễn Tâm 20 năm nay là địa chỉ quen thuộc của dân quay phim bởi anh là người duy nhất có thể “bỏ bùa” những chiếc máy ảnh.
Sáng tháng 9, ngồi trên chiếc ghế gỗ trước nhà và ngổn ngang đồ nghề, anh Tâm miệt mài hoàn thiện chiếc máy ảnh để kịp giao cho khách. “Tôi không nhớ hết được, nhưng số máy ảnh tôi làm được chắc không dưới 2.000 chiếc”, ông Tâm, 64 tuổi, ở Nguyễn Kiệm, quận Phú Nhuận, cho biết.
Anh làm quen với máy móc khá muộn, khoảng 30 tuổi anh mới bắt đầu phụ việc đóng phim cho một người em làm ở đài truyền hình. Dần dần, anh Tâm mê nó, ngày nào ở nhà cũng lôi máy ra xem. “Thấy nó thiếu cái gì, tôi mày mò, bổ sung”, anh nói.
Khi đó, anh sở hữu một chiếc máy quay du lịch nhỏ, không có micrô hay tay cầm. Mỗi lần anh đi quay một chương trình lớn, khách hàng thường tỏ ra nghi ngờ và khiến anh cảm thấy mất tự tin khi sử dụng. Anh Tâm nghĩ ra cách mua những chiếc máy ảnh cỡ lớn chưa qua sử dụng, mang về nhà mổ xẻ, sửa lại vỏ cho chiếc máy ảnh nhỏ của mình.
“Tôi sửa sang lại” giàn “từ khung, tay cầm, micro, lắp thêm đèn. Tôi mất một tháng, dựng lại cũng mất cả tháng”, anh cười kể lại.
Ban đầu chỉ nghĩ làm ăn, không ngờ cái nghề mà nó dùng vào người mấy chục năm nay lại chẳng ra gì. Năm 2002, anh bắt đầu mua máy tiện, máy cưa và các phụ kiện để khởi nghiệp.
Đơn hàng đầu tiên anh nhận cách đây 16 năm, đó là chiếc Panasonic Nv-GS 400. Một người bạn trong nghề mua với giá 900 USD, nhưng không có micro hay tay cầm, muốn tùy chỉnh vỏ cho thợ chuyên nghiệp nên tìm mua. cho anh ta.
Nhận được yêu cầu từ bạn, anh Tâm đã cưa, hàn và tùy chỉnh bộ cánh mới cho máy. “Mất ba ngày làm, tôi nhận được 800.000 tiền công. Sau này, khi bộ ảnh quay ở Quy Nhơn, mọi người nghĩ nó đẹp quá nên người ta mua về”, anh nói.
Tiếng lành đồn xa, anh em trong rạp chiếu phim đến ngày càng đông, chủ yếu là để thương cho những trường hợp của anh Tâm và chữa cháy khi máy quay có vấn đề.
Ở Sài Gòn, anh là người duy nhất làm công việc này, nên việc chưa hết việc. “Điện thoại reo liên tục nhưng tôi phải tắt đi để tập trung làm”, anh Tâm nói. Công việc tưởng chừng đơn giản nhưng đòi hỏi người thợ phải rất am hiểu về máy và tính năng của từng loại máy để sau khi chỉnh sửa, máy hoạt động ổn định, theo đúng yêu cầu của người quay. Vì vậy, anh ấy chỉ có thể làm khoảng 4 chiếc máy ảnh một tháng. “Tôi nhận ít nhưng làm ra chất lượng, bạn vẫn tin. Đây không chỉ là kiếm tiền, mà còn là đam mê của tôi”, chàng trai Sài thành chia sẻ.
Để biến một chiếc máy quay nhỏ thành máy quay chuyên nghiệp, theo anh Tâm không khó. Nhưng vì mọi thứ đều làm thủ công và một mình nên đòi hỏi anh phải tỉ mỉ.
Nhận được yêu cầu của khách hàng, nếu có sẵn mẫu thì anh cũng ổn, không phải mất thời gian suy nghĩ ý tưởng nữa. Sau đó, bắt đầu đo kích thước của máy để chọn chân đế, đo khung và tay cầm, cắt ngàm pin, thiết kế bara (nắp ống kính) cho đầu máy, độ báng, ngàm đèn, cụm kẹp micro. … “Cái khó nhất là ý tưởng, các phụ kiện được lắp đặt thủ công và điều chỉnh bằng cảm quan, không có bố cục chuẩn. Mình phải sáng tạo, căn chỉnh cho chính xác, hở ra một chút, vỏ hộp cũng sẽ không khớp, ”, Anh Tâm chia sẻ.
Từ khi theo nghiệp quay phim, anh đã có nhiều cơ hội tiếp xúc với những người đam mê thực sự. Ngôi nhà trong hẻm của anh cũng là nơi để những người quay phim giao lưu, trao đổi công việc.
Anh Đạt, một người quay phim tự do, ngụ tại Q.3, cho biết nghề của anh Tâm thực ra rất khó vì chỉ lo kiếm phụ kiện, thêm vào máy ảnh, có khi số tiền cũng tương đương với số tiền bỏ ra. mua một máy mới. “Chỉ có anh ấy mới làm được với chi phí vừa phải mà vẫn đủ tính năng. Có khi chỉ một con ốc nhỏ, hay chiếc đèn, tay quay … anh ấy cũng làm”, anh Đạt nói.
Không chỉ Đạt, anh Phạm Ngọc Trường, người chuyên sưu tầm máy ảnh, máy ảnh cổ cũng là bạn lâu năm của anh Tâm. Mỗi lần mua một chiếc máy quay phim cổ về không may làm hỏng phụ kiện bên ngoài, anh Trường đều chạy đến nhờ anh giúp đỡ.
Khoảng 10 năm trở lại đây, thiết bị máy ảnh ngày càng được ưa chuộng, bày bán khắp nơi, giá thành cũng rẻ hơn rất nhiều nên nghề của anh Tâm cũng dần đi vào quên lãng. Dù vậy, mỗi sáng anh vẫn lôi đồ nghề ra và tiếp tục chế tác.
“Nhiều khi không phải bán mà chỉ cần nhìn thôi, làm xong món gì thì chụp ảnh khoe với bạn bè, sướng quá. Có tháng không nhận được cái nào.” khách hàng nhưng mình vẫn vui, vì mình làm chủ yếu để thỏa mãn đam mê thôi. Đó chỉ là đam mê của mình thôi “, chủ nhân chiếc máy ảnh cho biết.
Minh Tâm