Giải trí

Hành trình ‘không gục ngã’ của cô gái xứ đảo

Hành trình xuyên không của cô gái trên đảo - Ảnh 1.

Bốn năm đại học phía trước với cô cựu học sinh lớp 12A3 Trường THPT An Thới, TP Phú Quốc (Kiên Giang) chưa một lần bước chân ra đảo như Uyên không thể tưởng tượng nổi. “Nhưng mình phải chăm sóc bản thân trước đã!”, Cô nghĩ, vì vậy cô phải đi làm thêm, bắt đầu từ 6 giờ sáng và kết thúc lúc 10 giờ tối mỗi ngày với nhiều công việc khác nhau.

Đừng để tôi gục ngã

Về phòng trọ tìm mới hay Uyên đang đi làm thêm cho một quán kem. Sáng Uyên phụ giúp quán phở, gần trưa đi chợ nấu cơm cho bố và anh trai. Chiều đưa con đi học rồi tạt vào quán kem bán đến tận khuya. Uyên chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi, nói đúng hơn là không cho phép mình mệt mỏi.

Căn phòng trọ hơn 10m2 được người thương che chở mấy năm nay. Cô gái loay hoay mãi không biết mời khách ngồi ở đâu vì không có ghế. Chiếc bàn làm từ những thanh sắt hàn, lót vài viên gạch xi măng cũ, vừa là bàn học, vừa là bàn ăn của hai cha con.

Vừa tiếp khách Uyên vừa tranh thủ dạy Huy, em trai cô đang học lớp 5. Kể từ ngày mẹ mất, Uyên vừa là chị vừa là mẹ của Huy nên đó là điều Uyên lo lắng nhất khi phải ra đi. anh trai và cha của cô để đi học. . Cô gái không lo lắng cho con đường phía trước, chỉ lo cho bố và anh trai ở nhà vì Uyên chưa bao giờ xa anh trai.

Chỉ tay lên căn gác sát trần, Uyên cho biết đó là thế giới của mình. Căn phòng trọ thấp, phải kê thêm gác xép để Uyên có chỗ học và chỗ ngủ, em chỉ có thể ngồi hoặc nằm chứ không thể đứng được. Nắng như lò thiêu, mưa như ai gõ lon thiếc. Nhưng đối với Uyên, đó là điều quá may mắn vì nếu không có căn phòng này thì mấy năm nay hai cha con không biết trôi về đâu.

Trong vòng tay của thầy cô và bạn bè

Đã bốn năm trôi qua mà bạn vẫn không thể giải thích được tại sao mẹ bạn lại chọn cái chết như vậy. Đó là một buổi sáng sớm của một ngày hè, chị em Uyên còn đang ngủ trong căn phòng trọ nhỏ thì có tiếng gõ cửa và tiếng la hét của những người xung quanh.

Cha con Uyên ngơ ngác ra mở cửa, mẹ đã treo cổ trên cành cây gần đó từ bao giờ. Mẹ không để lại lời sau cùng. Tối hôm đó, trước khi cả nhà đi ngủ, hai mẹ con cười nói rồi chuẩn bị đồ đạc để sáng mai dậy nấu cơm, bán đồ ăn sáng cho công nhân quanh xóm.

Mọi thứ dường như sụp đổ đối với hai cha con. Do không có nhà, không người thân nên mẹ chị Uyên được đưa vào một túp lều trên nghĩa trang. Đám tang mẹ cũng nhờ thầy cô, hàng xóm lo liệu.

Cái chết đột ngột của mẹ khiến bố Uyên suy sụp, công việc làm thuê cũng vì thế mà gián đoạn. Từ năm lớp 10, Uyên vừa học vừa đi làm thêm để phụ giúp bố. Uyên cho biết, 4 năm qua nếu không có bạn bè, thầy cô thì có lẽ Uyên đang đi làm công nhân ở một công trình nào đó để phụ giúp bố nuôi em ăn học.

Cô Trần Thị Thi – phó hiệu trưởng trường THPT An Thới, cũng là mẹ của Quỳnh Trang (là bạn thân của Uyên suốt 3 năm cấp 3) – cho rằng kết quả của Uyên rất xứng đáng với sự cố gắng đáng kinh ngạc của em.

Khi biết con gái thân thiết với Uyên, bà đã tìm hiểu hoàn cảnh, theo dõi hành trình vượt khó và đồng hành cùng con suốt mấy năm qua. Căn phòng mà cha con ông Uyên ở cũng được hiệu phó xin ở nhờ. Những lúc rảnh rỗi, cô lại chạy về xem chị em Uyên thế nào, có món gì ngon cô cũng rủ Trang mang cho bạn bè…

Uyên rơi nước mắt khi nhắc đến những người thầy đã cưu mang mình trong thời gian qua. Rồi cô mở ra đếm những tấm bằng khen, thậm chí cả những giấy khen mà Uyên nhận được từ các nhà hảo tâm, rồi tính ra số tiền nhận được. Khi được hỏi tại sao phải cất giữ cẩn thận những tấm giấy chứng nhận này, Uyên cho biết muốn giữ lại để nhắc nhở mình không quên những công ơn mà thầy cô và bạn bè đã dành cho mình.

Hành trang lần đầu tiên vượt biển vào đất liền để thực hiện ước mơ cuộc đời, Uyên cho biết sẽ mang theo những “kỷ vật” đó để mỗi khi nhớ trường, nhớ thầy cô, bạn bè hay những lúc mệt mỏi quá thì lại cân nhắc. như một món quà. động lực để vực dậy, vượt qua khó khăn như bốn năm qua kể từ khi mẹ mất.

Học sinh cá biệt

Cô Hoàng Thị Anh – giáo viên chủ nhiệm – cho biết, Uyên là học sinh cá biệt, là một trong những học sinh ấn tượng nhất trong cuộc đời dạy học của cô.

Hầu như thầy cô, bạn bè toàn trường đều biết hoàn cảnh gia đình và dành nhiều tình cảm, nhưng Uyên chưa bao giờ xem đó là đặc ân mà là trách nhiệm.

“Năm vừa rồi học hành vất vả, phải đi làm thêm kiếm tiền phụ giúp bố nhưng chưa bao giờ tôi thấy Uyên kêu ca hay trì hoãn việc học. Ai cần gì Uyên cũng sẵn sàng giúp đỡ. Những ngày gần cấp 3.” kỳ thi, cô Uyên xung phong phụ đạo, đối với một số em còn yếu nên kết quả thi của các em đạt loại khá trở lên ”, cô Anh nói.

Dù gập ghềnh nhưng tôi vẫn bước đến cuối cùngDù gập ghềnh nhưng tôi vẫn bước đến cuối cùng

TTO – Cha mất cách đây gần 10 năm, mẹ đau ốm liên miên nhưng một mình vẫn phải bươn chải nuôi gia đình với ba miệng ăn. Đó cũng là nỗi buồn mà Trương Văn Mãnh vẫn luôn khắc khoải trong lòng.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *