Hòa bình9h30 tối, điện thoại rung lên, nhảy lên thông báo “có đơn hàng”, Tôn Tẫn Quốc đếm số lượng đơn hàng trong ngày, sau đó ấn nút nhận hàng rồi dắt xe ra ngoài.
Tại cửa hàng, người giao hàng nhảy vào, nhận hai túi đồ ăn và giao hàng. Đơn hàng hoàn thành vào 10h đêm, Quốc kết thúc ngày làm việc của mình. Ba năm nay, chàng trai 21 tuổi chỉ có một chân này vẫn miệt mài đi giao hàng khắp TP Quy Nhơn.
Chân phải của Quốc bị mất năm 2017, khi mới 16 tuổi. Năm đó, bỗng một ngày chân anh đau dữ dội. Gia đình đã đưa đi chữa trị khắp nơi nhưng tình trạng bệnh vẫn không cải thiện. Khi vào TP.HCM, các bác sĩ kết luận: ung thư xương. Bệnh viện đề nghị xạ trị và cắt cụt một chân để ngăn chặn sự lây lan của tế bào ung thư. Khi hay tin, Quốc suy sụp hẳn còn mẹ là chị Võ Thị Út thì khóc hết nước mắt, ngồi bên, bóp chân cho con và thủ thỉ: “Không sao đâu, có bệnh thì chữa”.
Đêm trước khi lên bàn mổ, Quốc thức trắng đêm. Mở mắt ra, tỉnh dậy sau ca phẫu thuật, anh cảm thấy cơn đau thấu xương, bên dưới là một chiếc chân cụt, nước mắt anh Quốc chảy không ngừng. Hai năm điều trị, 6 lần xạ trị khiến anh Quốc đầu tóc hói, người gầy rộc đi. Cánh cửa đại học đã đóng lại.
Nhìn thấy con trai nằm thoi thóp bên giường bệnh, bố mẹ anh luôn ở bên cạnh để động viên. Khi tập đi bằng nạng, Quốc chưa quen nên đi được vài bước thì lại bị ngã khiến cả nhà sợ tái mặt. Anh nhớ lại, quá trình chuyển đổi từ xe ba bánh sang xe hai bánh thực sự gian nan. “Tôi khâm phục sự kiên nhẫn của bố. Bố tôi ngồi ở phía sau, dùng hai chân để chống đỡ tôi từng chút một”, Quốc nói.
Ban đầu, anh chàng chỉ dám chạy với tốc độ 20 km / h. Mỗi khi dừng xe, anh phải ngồi vững trên yên rồi nhấn phanh càng nhanh càng tốt để tránh bị chao đảo.
Khi đã có thể đi xe máy, Quốc bắt đầu nghĩ đến việc kiếm một công việc để tự chủ cuộc sống vì “cả đời này anh không thể phụ thuộc vào bố mẹ”. Một buổi chiều năm 2019, Quốc được một người bạn giới thiệu vào công ty giao hàng. Khi chàng trai cụt một chân xin việc, người chủ rất ngạc nhiên nhưng vẫn cho Quốc thử việc 3 ngày.
Quốc còn nhớ đơn hàng đầu tiên của mình là tại một quán chè ở TP Tuy Hòa (tỉnh Phú Yên). Vừa bước vào nhà hàng, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía anh. Dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng người giao hàng vẫn rất bối rối, mặt đỏ bừng. Bà chủ quán chè nhìn thấy Quốc liền kéo ghế hỏi chuyện. Tối hôm đó, anh phát hiện ra cô đã lặng lẽ chụp ảnh và viết một bài đăng trên mạng xã hội: “Em này bị cụt một chân nhưng vẫn giao hàng. Ai có nhu cầu thì gọi điện cho anh ấy”.
Chàng trai quê Phú Yên tự nhủ, nếu không khỏe thì phải cố gắng gấp đôi, gấp ba. Quốc đặt mục tiêu giao cho mình 50 đơn, số tiền kiếm được dao động 500.000 đồng / ngày. Từ sáng sớm, Quốc đã phóng xe máy ra khỏi nhà. Khi mặt trời lên đến đỉnh đầu, anh mới nghỉ và ăn vội hộp cơm và ổ bánh mì. Những lúc quá mệt, Quốc ngồi nghỉ trên ghế đá công viên 10-15 phút rồi lại lao vào công việc.
Có lần trời mưa to, Quốc vẫn nhận được đơn hàng cuối cùng vào 20 giờ tối. Chiếc áo mưa anh mặc trên người coi như không có tác dụng gì, nước bắn tung tóe trên mặt. Anh Quốc nói với khách hàng qua điện thoại: “Anh hiểu rồi, anh chờ chút” rồi dùng chân độc đạo để băng qua những đoạn ngập. Khi đến nơi, khách hàng thấy tiếc và đưa cho anh ta 50.000 đồng, thay vì 35.000 đồng như giá trị đơn hàng. Cơn sốt toàn quốc vài ngày sau đó.
Thời tiết không làm khó được chàng trai 21 tuổi nhưng những đơn hàng nặng hàng chục kg buộc Quốc phải nhờ đến sự trợ giúp của đồng nghiệp. “Tôi may mắn có những đồng nghiệp tốt bụng chưa một lần phàn nàn hay từ chối lời đề nghị của tôi”, anh nói.
Một số khách hàng thấy tiếc cho anh chàng nhảy lò cò lấy hàng, còn vỗ vai động viên: “Cố gắng lên”. Những lúc như thế này Quốc lại thấy ấm lòng. Anh chưa bao giờ từ chối nhận đơn khi đủ thời gian, thậm chí, có đơn hàng cách nhà 90 km. Có lẽ cũng nhờ sự không sợ hãi này mà Quốc có nhiều người quen, khi cần thì gọi lại.
Cách đây một năm, công ty mở thêm chi nhánh, Quốc phải rời quê hương Phú Yên vào Quy Nhơn làm việc. Hàng tháng, trừ tiền chiết khấu của công ty, tiền trả góp xe máy, tiền sinh hoạt, anh tiết kiệm được khoảng hai ba triệu gửi về cho mẹ. Lần đầu tiên nhận lương của con, bà Út xúc động, nước mắt lăn dài trên má. Cô tâm sự, Quốc là một đứa trẻ chịu nhiều thiệt thòi và rất khó chấp nhận việc mình sẽ vĩnh viễn mất đi một bên chân. “Tôi rất hạnh phúc khi có một nơi để đưa anh ta đi, cho anh ta một công việc tử tế để kiếm sống, phụ giúp gia đình”, người mẹ nói.
Chị Châu Thị Kim Huệ, quản lý của Quốc cho biết, lần đầu thấy người giao hàng một chân đến xin việc, chị rất bất ngờ và lo lắng. “Lúc đó Quốc gầy và ốm. Tôi thắc mắc thì khách hàng cũng ngại nhưng cuối cùng tôi vẫn tạo điều kiện để bạn thử việc”, cô nói. Không bỏ qua chị Huệ, Quốc làm việc rất chăm chỉ và có trách nhiệm. Khi đơn vị thiếu người, Quốc luôn sẵn sàng nhận đơn, hoặc giúp đỡ mọi người.
Cuối tuần trước, một người dân quay lại khoảnh khắc anh Quốc đi đẻ. Đoạn video dài 20 giây ghi lại cảnh người đàn ông cò đất đẩy cửa, bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi rồi nhảy xuống bậc tam cấp khiến nhiều người xúc động và chia sẻ trên nhiều trang mạng xã hội. Quốc cho biết đã âm thầm đọc hết những bình luận động viên và coi đây là động lực để mình cố gắng hơn.
Ngọc ngân