Minh họa: ĐÔNG HỒNG KỲ
Như đợt nghỉ lễ Quốc khánh vừa rồi, trong khi cả nhà chở nhau đi liên hoan thì tôi cũng chở… chồng đi sau, vào bệnh viện.
Ngày nghỉ, chờ đi xe công nghệ chẳng khác nào đợi mẹ đi chợ. Vì vậy chồng tôi cũng đồng ý khi tôi đề nghị đưa anh ấy đi khám sau nhiều lần đắn đo. Tôi nhỏ con, tay lái cũng tầm thường. Tôi đề nghị chở anh ấy trên chiếc xe máy nhỏ xíu của mình, mặc dù khi anh ấy lên xe, cả tôi và chiếc xe đạp dường như bị mất.
Từ lúc quen nhau đến khi cưới, rồi sống với nhau gần 15 năm, có với nhau 2 đứa con lớn, chưa bao giờ tôi phải cưu mang chồng như bây giờ.
Ngoài đường, thỉnh thoảng tôi vẫn bắt gặp những người phụ nữ cõng đàn ông trên lưng, nhưng phần lớn là những người đàn ông đứng tuổi, có thể là cha của họ. Còn phụ nữ cưu mang chồng thì rất hiếm. Hầu hết các ông chồng khi đó ngồi sau lưng vợ, đầu nghiêng về một phía, thân mình nghiêng về phía sau, mắt nhắm nghiền với ly cà phê pha chút men. Những ông chồng ốm đau thà đi taxi cho sướng mình còn hơn bắt vợ đèo bòng sau lưng cho thiên hạ thấy mình thật thảm hại!
Chồng tôi hơi nghi ngờ khi tôi nổ máy. “Anh có chắc là có thể đưa em đi không?” Tôi gật đầu, mặc dù tôi không biết mình sẽ làm thế nào để vượt qua cơ thể đàn ông vạm vỡ đó. Lúc đó gan của tôi chắc là gan cóc tía. Thôi kệ, đằng nào tôi cũng đi xe máy, ô tô chạy chứ có chạy đâu!
Như một phép màu, tôi chở chồng từ nhà đến bệnh viện một cách suôn sẻ. Anh ngồi ở phía sau, đôi chân thỉnh thoảng trượt xuống để tôi giữ thăng bằng. Bất chợt anh hỏi “Em có sợ không?”. Sau đó, không để tôi trả lời, đôi bàn tay to lớn của chồng tôi đã nắm chặt lấy hai bên hông của tôi.
Một cảm giác kỳ lạ mà tôi chưa từng có trước đây bỗng tràn về. Bao nhiêu năm nay, tôi chỉ có thể tựa lưng vào lưng chồng, tựa vào vai anh ấy mỗi khi ngồi trên xe anh ấy. Một cảm giác an toàn và tin tưởng tuyệt đối. Hiện tại, khi chúng tôi chuyển đổi vị trí, anh ấy luôn bảo vệ và đảm bảo an toàn cho tôi.
Hóa ra sự bất cẩn ấy đã khiến tôi tự động nhận lấy sự che chở ấy chứ chưa bao giờ nghĩ rằng anh sẽ ốm đau, yếu ớt, cần “nương tựa” sau lưng vợ. Giờ đây, khi chồng tôi ngồi sau lưng tôi trong cơn sốt yếu ớt, một nỗi xót xa bỗng trào dâng trong tôi, day dứt.
Giờ tôi mới hiểu nỗi sợ rất đàn ông của chồng: sợ bệnh tật. Anh sợ mình ốm đau thì lấy ai làm chỗ dựa cho vợ con.
Như cơn sốt này, nếu không kéo dài và khiến con mệt mỏi, mẹ rất dễ để con đưa con đi khám. Công việc ngập đầu, anh ấy chỉ cần ốm một hai bữa là mọi việc lại rối tung lên. Kết quả xét nghiệm máu không nói lên điều gì, bác sĩ chỉ yêu cầu cho uống thuốc hạ sốt, theo dõi, hẹn vài ngày tái khám.
Hai ngày sau, anh có vẻ khỏe nhưng vẫn cẩn thận đi khám lại và xét nghiệm lại. Lần này, anh rủ tôi đi cùng và đưa anh đi. May mắn thay, kết quả xét nghiệm khẳng định anh âm tính với bệnh sốt xuất huyết.
Trên đường về, có lẽ vui mừng khôn xiết, anh vui mừng nắm tay tôi và siết chặt. Tôi thở phào nhẹ nhõm khi được ngồi lại ngắm phố phường sau bờ vai vững chãi của chồng.