Nghệ sĩ Chí Trung cho biết anh đi du lịch và chăm sóc sức khỏe nhiều hơn sau khi nghỉ việc tại Nhà hát Tuổi trẻ.
Nam diễn viên mới đây đã trở lại màn ảnh nhỏ với bộ phim mới – Giao tiếp trong ngõ hẹp. Nhân dịp này, anh nói về công việc và cuộc sống ở tuổi 61.
– Rời khỏi vị trí giám đốc Nhà hát Tuổi trẻ vào tháng 5, cuộc sống của anh thay đổi như thế nào?
– Thú thực, khi về hưu, tôi như trút được gánh nặng, tâm trạng cũng thoải mái hơn rất nhiều. Tôi đã gắn bó với đơn vị 44 năm, trong đó có hơn 30 năm làm tổ trưởng, phó giám đốc phụ trách và sau đó là quyền giám đốc. Suốt thời gian đó, tôi đảm nhận trách nhiệm quản lý và chăm sóc tập thể, trong khi vẫn chỉ đạo các vở kịch và công việc lộn xộn. Tôi thậm chí không dám quay ở các địa điểm ngoài Hà Nội vì sợ cơ quan có việc gấp, cần ký hàng chục loại giấy tờ. Đến ngày “về vườn”, tôi nhắn tin cho anh em ở lại: “Anh về hưu rồi, anh đừng hỏi ý kiến em chuyện gì nữa, khi nào đi chơi thì gọi cho anh nhé”.
Tôi không hối tiếc, vì tôi đã cố gắng làm tất cả những gì có thể. Đời diễn viên sân khấu luôn khó khăn nhưng đó là câu chuyện muôn thuở mà một mình tôi không thay đổi được.
Có thời gian rảnh, tôi tập thể thao, sức khỏe ngày càng cải thiện. Tôi bị tiểu đường nhiều năm, cộng thêm chứng rối loạn nhịp tim. Khi gác công việc sang một bên, ăn ngủ điều độ, các chỉ số đều được cải thiện đáng kể. Tôi bắt đầu đi du lịch, trải nghiệm những điều mới mẻ, cảm thấy tự do và thanh thản. Tôi vẫn hay nói đùa: “Dạo này ra ngoài nhìn lá thấy xanh hơn, trước đây không có thời gian để nhìn”.
– Anh từng nói tương lai vào viện dưỡng lão không gắn bó với ai, hiện tại dự định của anh là gì?
– Hiện tại sức khỏe của tôi vẫn ổn. Sau khi ly hôn, tôi có bạn gái, vẫn yêu nhau như thuở còn son rỗi nên kế hoạch trên chắc là vài năm nữa, không biết cụ thể là khi nào. Tôi không muốn nói về chuyện tình cảm hiện tại, vì không ai biết trước được chuyện gì sẽ xảy ra trong tương lai.
Tôi là người tự lập từ nhỏ, ở tuổi này tôi không muốn bị làm phiền, phụ thuộc vào con cái hay bất cứ ai. Một số cơ sở chăm sóc có nhân viên y tế trình độ cao, cơ sở vật chất tốt, giá không hề rẻ. Tôi nghĩ việc chủ động vào viện dưỡng lão là một xu hướng văn minh, khác với bi kịch của một số cụ già bị con cháu đẩy vào.
– Nghỉ hưu, thu nhập của anh đến từ đâu?
– Tôi may mắn hơn nhiều nghệ sĩ sân khấu, vì đã xây dựng được hình ảnh tốt và được nhiều người biết đến. Ngoài đóng phim, đóng phim, tôi còn được mời đóng quảng cáo nhiều và thu nhập khá. Tôi cũng không PR bản thân, doanh nghiệp tự đến. Tôi chọn những dự án phù hợp và uy tín để tham gia.
Trong tương lai, tôi còn muốn đóng nhiều phim truyền hình hơn nữa. Có lẽ tôi sẽ tự mình gọi các giám đốc để “môi giới”. Nhiều năm qua, tôi từ chối nhiều lời mời vì bận đi diễn nên mọi người không mấy để ý. Bây giờ, nếu có kịch bản hay và vai diễn phù hợp, tôi sẵn sàng đi công tác xa, kể cả trong Nam.
– Anh nghĩ như thế nào khi về hưu sẽ có tên trong danh sách Nghệ sĩ nhân dân của Hội đồng xét tặng chuyên ngành cấp Nhà nước?
– Các em ở Nhà hát Tuổi trẻ từng vài lần giúp tôi làm hồ sơ nhưng không được vì thiếu HCV. Cũng có những quy tắc gây nhầm lẫn. Trong đợt xét Nghệ sĩ Xuất sắc, tôi còn sót lại một vài huy chương. Sau đó, tôi lùi về làm quản lý, giám đốc. Mỗi dịp liên hoan, tôi không muốn cùng đàn em tranh giành chiến thắng. Danh hiệu như một “bóng hồng”, tôi đuổi theo mấy lần không thành, cảm xúc cũng nhạt dần, không còn khao khát như xưa. Tất nhiên, điều đó nói lên rằng, nếu nó được trao giải lần này, tôi cũng rất vinh dự.
– Vì sao anh lại nhận lời đóng phim “Ngõ hẹp” của đạo diễn Trịnh Lê Phong?
– Thú thật, tôi không đọc kịch bản trước mà tin tưởng vào ê-kíp và đạo diễn. Phim của Phong dung hòa được yếu tố tình cảm và hài hước, dễ lấy lòng khán giả. Đã bốn năm rồi tôi mới trở lại màn ảnh nhỏ, muốn đóng một vai nhẹ nhàng, vui vẻ. Nhân vật của tôi là ông Phúc (bố của Phan, Trọng Lân). Một ngày nọ, cậu con trai có người yêu, nhưng bố của cô gái lại là “con nhà nòi” từ thuở còn đi học. Hai ông bố ghét nhau phải ở với nhau cả tháng trời vì kẹt ở nhà trọ trong đợt dịch. Tôi tin những tình huống hài hước trong phim là liều thuốc tinh thần tích cực cho khán giả.
– Kỷ niệm nào trong quá trình quay phim mà bạn nhớ?
– Trong phim, anh Trọng Trinh đóng vai anh Khôi, thường xuyên đối đầu với nhân vật của tôi. Tôi đóng hài với Quang Thắng và Vân Dung nhiều, nhưng lần đầu hợp tác với anh ấy nên cũng rất ăn ý. Ban ngày cãi nhau như chó với mèo khi hóa thân vào nhân vật, tối lại về chung một phòng. Tôi già rồi, nhưng Trinh còn lớn hơn nữa, tôi yêu anh ấy vô cùng. Cả đêm anh không ngủ được, cứ nhìn vào điện thoại rồi lao ra ngoài hút thuốc, đến 3-4h sáng mới ngủ. Hơn 6h, anh dậy ăn sáng, chuẩn bị đi quay.
Chúng tôi quay ở Vườn quốc gia Xuân Sơn (Phú Thọ), cảnh rất đẹp nhưng rất nhiều muỗi. Trinh còn bị sốt siêu vi, nhiều khi nằm co ro trên giường. Bù lại, sau những giờ vất vả, cả đoàn cảm thấy thư thái khi rời xa thành phố, sống và làm việc gần gũi với thiên nhiên.
Hà Thu